Sau khi từ Ngự Hoa Viên ngắm hoa trở về, Dung Nguyệt ngủ một giấc trưa, đến khoảng giờ Thân thì dùng bữa tối mà Vương Bình mang đến.
Trong cung, mỗi ngày chỉ ăn hai bữa: một bữa sáng vào giờ Thìn và một bữa tối vào giờ Thân.
Tuy rằng đến giờ Dậu, tức từ 5 đến 7 giờ chiều, có thể gọi thêm món từ phòng bếp, nhưng đối với một tiểu Đáp ứng như Dung Nguyệt, quy định này dường như chỉ để trang trí.
Đây cũng chính là lý do tại sao nàng thường bị đói tỉnh vào ban đêm. Nghĩ mà xem, ai mà ăn xong bữa tối vào khoảng 3 giờ chiều mà nhịn suốt 5-6 tiếng đến tận 9 giờ tối đi ngủ lại không thấy đói bụng chứ.
Thực ra, nhìn vào khẩu phần ăn ngày càng tệ đi, Dung Nguyệt cũng cảm thấy có chút lo lắng.
Chẳng lẽ nàng thật sự phải cúi đầu trước An Tần sao?
Nhưng cuối cùng, nàng vẫn lắc đầu. Có lẽ ngay cả khi nàng cúi đầu, An Tần cũng chưa chắc tha thứ. Những lời nàng nói với Viên Thường Tại tại chính điện vào ngày Vạn Thọ, chắc chắn đã khiến An Tần coi nàng là cái gai trong mắt, cái dằm trong thịt.
Sau bữa tối, Dung Nguyệt lấy một mảnh vải trắng sạch từ trong giỏ thêu, xâu kim luồn chỉ, bắt đầu cẩn thận khâu vá.
Niệm Tuyết đứng bên cạnh tò mò hỏi:
"Chủ tử định khâu gì vậy? Hay để nô tỳ làm cho?"
"Không cần." Dung Nguyệt từ chối, "Ta định khâu một chiếc túi vải, tối nay dùng."
Nghe vậy, Niệm Tuyết càng kinh ngạc:
"Khâu túi vải, tối nay dùng sao?"
Nàng thắc mắc, túi vải để làm gì vào ban đêm.
"Đúng vậy, ta định dùng túi này để hái một ít hoa đào trong Ngự Hoa Viên vào buổi tối, rồi phơi khô, dùng để pha trà." Dung Nguyệt mỉm cười bày tỏ dự định của mình.
Hôm nay, nàng thậm chí đã đi khảo sát địa điểm xong xuôi rồi.
"Chuyện này..." Niệm Tuyết cảm thấy như có sấm chớp vang dội trên đầu.
Chủ tử từ khi nào lại có ý tưởng kỳ lạ như vậy, chẳng lẽ...
Nghĩ lại sáng nay, khi Dung Nguyệt hỏi nàng về việc có thể hái hoa đào trong Ngự Hoa Viên không, Niệm Tuyết nhất thời không biết phải nói gì.
Thì ra sáng nay chủ tử muốn đến Ngự Hoa Viên dạo một vòng, hóa ra là đã có kế hoạch từ trước.
Niệm Tuyết ngập ngừng nói:
"Chuyện này liệu có hơi không ổn không?"
Dung Nguyệt vừa khâu vá mảnh vải vừa không ngẩng đầu lên, đáp:
"Có gì mà không ổn. Các cung khác có thể hái hoa cắm bình, tại sao ta lại không thể hái hoa để pha trà chứ."
Niệm Tuyết lập tức bị luận điệu kỳ lạ của chủ tử đánh bại. Nàng rất muốn nói, chuyện đó làm sao giống nhau được.
Nhưng nàng lại không biết làm thế nào để phản bác chủ tử, nhất là khi nhìn vẻ mặt hứng khởi của người, còn đích thân khâu túi vải, rõ ràng là đã chuẩn bị kỹ lưỡng.
"Không phải, ý nô tỳ là, nếu chuyện này bị người khác phát hiện, liệu có không hay không? Đến lúc đó, cả hậu cung đều bàn tán, e rằng An Tần nương nương lại tìm được cớ để trách phạt người."
Thực ra, đây mới là điều nàng lo lắng nhất.
An Tần vốn dĩ gần đây đã không ưa chủ tử, bây giờ lại có sẵn lý do để gây khó dễ, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho nàng được.
Không nhân cơ hội này chỉnh chủ tử một trận thì mới lạ!
Dung Nguyệt nói:
"Vì thế, mới phải lén đi vào buổi tối chứ."
Nàng đâu có ngốc, làm sao lại công khai chạy đến Ngự Hoa Viên hái hoa đào được? Chẳng phải tự dâng mình cho người ta bắt hay sao.
Thực ra, nếu nàng là một sủng phi, việc này có lẽ chẳng có gì to tát, thậm chí nàng còn chẳng cần phải đích thân đi, cung nhân ở Ngự Hoa Viên chắc chắn sẽ tự động hái hoa và mang đến cho nàng. Nhưng vấn đề là, nàng không được sủng, nên chỉ có thể tự mình đi hái thôi.
Niệm Tuyết nghe vậy, thầm nghĩ, xem ra chủ tử đã tính toán mọi thứ đâu vào đấy rồi.
Tuy nhiên, nghĩ đến việc các phi tần trong hậu cung thường hái hoa để ngâm mình trong nước tắm hoa, Niệm Tuyết cũng thấy yên tâm phần nào. Nếu người khác đã có thể hái hoa, vậy chủ tử nhà mình hái một ít chắc cũng không sao.
Sợ Niệm Tuyết không đồng ý, Dung Nguyệt lại giải thích:
"Dù sao thì hoa cũng sẽ sớm tàn, chi bằng để chúng ta hái về pha trà còn hơn. Ta đọc sách thấy nói rằng, hoa đào phơi khô pha trà, uống mỗi ngày một chút thì có thể làm đẹp da, điều hòa khí huyết, giúp tiêu hóa tốt."
"Thật vậy sao?"
Dung Nguyệt quả quyết:
"Tất nhiên là thật. Ta làm đến mức này, chẳng phải cũng vì công dụng của nó sao. Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ nương tay, chỉ hái một ít thôi."
Niệm Tuyết khẽ thở dài:
"Vậy nô tỳ sẽ cùng chủ tử đi một chuyến."
Nàng không đồng ý thì cũng chẳng làm được gì, nhìn dáng vẻ của chủ tử, rõ ràng là không đi không được. Nếu nàng không đi cùng, để chủ tử lén lút đi một mình mà xảy ra chuyện thì làm sao ổn.
Hai người đi cùng sẽ tốt hơn, ít nhất cũng có người trông chừng.