Từ chỗ Trương quý nhân trở về, vừa bước vào phòng, Niệm Tuyết đã không giấu nổi vẻ vui mừng. Nàng ôm hai xấp tơ lụa trong tay, phấn khởi nói:
“Trương quý nhân tặng hai xấp tơ lụa này thật đúng lúc! Nô tỳ còn đang lo chủ tử năm nay không có nguyên liệu để may áo xuân. Bây giờ thì tốt rồi, nô tỳ có thể chuẩn bị hai bộ y phục mới cho chủ tử mặc đón mùa xuân.”
Niệm Tuyết vừa nói vừa tỏ vẻ bức xúc:
“Không phải nô tỳ muốn oán trách, nhưng Nội Vụ Phủ năm nay thật quá đáng. Chủ tử vừa trải qua một trận ốm nặng, vậy mà bọn họ bên kia chẳng những không quan tâm, lại còn coi như chủ tử đã không còn trên đời. Đến cả nguyên liệu để may y phục cũng không thèm cấp phát!
Rõ ràng là khinh thường vì chủ tử không được sủng ái.”
Dừng một chút, Niệm Tuyết lại chua xót nói thêm:
“Nhưng nghĩ lại, ngay cả An tần nương nương cũng bị cắt xén phân lệ, thì việc cắt xén của chủ tử có lẽ chẳng đáng là bao.”
Trái ngược với sự phấn khởi của Niệm Tuyết, Dung Nguyệt lại nhíu mày suy nghĩ.
Quà thì đúng là tốt thật, nhưng món nợ ân tình này nàng phải trả thế nào đây? Chuyện này khiến nàng cảm thấy khó xử.
Nàng thầm nghĩ:
“Lễ tặng thì phải có qua có lại, có thế mối quan hệ mới lâu bền được. Nhưng với hoàn cảnh của ta, chẳng lẽ chỉ biết nhận mà không đáp lại, thành ra người tham lam hay sao?”
Nhìn thấy vẻ băn khoăn trên khuôn mặt chủ tử, Niệm Tuyết đặt hai xấp tơ lụa lên giường rồi quay lại hỏi:
“Chủ tử có phải đang suy nghĩ về những lời Trương quý nhân nói không?
Người ta muốn nâng đỡ chủ tử tranh sủng, đây chẳng phải là cơ hội hiếm có sao? Chủ tử hẳn phải vui mới đúng, vậy mà sao trông lại có vẻ không mấy phấn khởi?”
Dung Nguyệt ngồi xuống ghế, khẽ lắc đầu:
“Không phải chuyện đó. Ta chỉ đang lo nghĩ, Trương quý nhân đã tặng ta món quà quý giá như vậy, ta biết đáp lễ thế nào cho xứng đáng đây?”
Với vị phận thấp bé và điều kiện hiện tại, nàng quả thực chẳng có thứ gì đáng giá để đáp lại.
Còn chuyện tranh sủng mà Trương quý nhân nhắc đến, Dung Nguyệt lại cảm thấy quá xa vời, không chút thực tế.
Nàng ngồi lặng một lúc, rồi lại tự cười cay đắng trong lòng. Nếu được như các nhân vật nữ chính trong những câu chuyện xuyên không, có lẽ đời nàng đã khác.
Nhìn người ta xem, xuyên không là có ngay "bàn tay vàng" giúp đỡ: không gian kỳ diệu, nước suối thần kỳ chữa bệnh, thân thể khỏe mạnh, dung mạo tuyệt mỹ, thông minh xuất chúng, có khi còn có gia thế vững vàng. Rồi từ đó, họ đi thẳng tới đỉnh cao nhân sinh.
Còn nàng thì sao? Đừng nói "bàn tay vàng" lớn, đến cả một thứ nhỏ nhặt để xoay chuyển tình thế cũng không có.
Nếu không có những thứ ấy, chí ít cũng phải được sống trong cảnh sung túc, gia đình khá giả, hoặc gả vào một nơi yên ổn. Nhưng nàng thì sao? Tất cả những điều đó đều không thuộc về nàng.
Thứ nàng có chỉ là một cơ thể ốm yếu, trí thông minh chẳng đáng kể, và một cuộc đời mà ngay từ đầu đã thấy được kết cục.
Ở hậu cung Khang Hi này, nàng chỉ là một đáp ứng mờ nhạt, lặng lẽ sống qua ngày cho đến khi già yếu.
Mà cũng chưa chắc đã sống được đến già. Có khi, nàng sẽ giống như người tiền nhiệm, bị phi tần trong cung hãm hại, hoặc bị kéo vào tranh đấu mà mất mạng lúc nào không hay.
Nghĩ đến đây, Dung Nguyệt bỗng cảm thấy mình như đang tự làm khó chính mình.
Ban đầu nàng chỉ định suy nghĩ cách đáp lễ Trương quý nhân, vậy mà không hiểu sao ý nghĩ lại lan man đến chuyện làm sao mình sẽ chết trong cung.
Niệm Tuyết, người luôn hiểu rõ tâm trạng chủ tử nhất, cuối cùng cũng đoán được nàng đang lo lắng điều gì.
Là cung nữ thân cận, không ai rõ hoàn cảnh của chủ tử hơn nàng. Dung Nguyệt thực sự chẳng có món gì đáng giá để đáp lễ.
Niệm Tuyết khẽ cười, nói:
“Nếu không, chủ tử tự tay thêu một chiếc túi tiền hoặc làm vài món điểm tâm đem tặng lại Trương quý nhân. Đó cũng là một cách thể hiện tấm lòng.”
Dung Nguyệt nghe xong, trong lòng không khỏi lúng túng. Thêu túi tiền thì thôi đi, đó là kỹ năng của nguyên chủ, còn nàng bây giờ hoàn toàn không biết thêu thùa.
Nhưng làm điểm tâm thì có vẻ là ý hay. Nàng đáp:
“Vậy làm theo ý ngươi. Ta sẽ tự tay làm một vài món điểm tâm để tặng lại.”
Tuy nhiên, nghĩ đến việc làm điểm tâm, nàng nhận ra rằng không thể không sử dụng đến thiện phòng. Điều đó có nghĩa là phải mượn bếp, sử dụng nguyên liệu, mà tất cả đều cần bạc để lo liệu.
Thở dài một hơi, nàng mở chiếc rương nhỏ ở góc phòng, lấy ra hai lượng bạc, lòng không khỏi tiếc nuối vì số bạc ít ỏi này vốn để dành cho những lúc cần kíp hơn.
Nàng quay sang dặn Niệm Tuyết:
“Ngươi đi tìm Vương Bình lại đây, ta có việc cần nói với hắn.”
“Dạ, nô tỳ đi ngay.” Niệm Tuyết đáp, rồi nhanh chóng ra ngoài tìm người.
Trong lúc chờ, Dung Nguyệt bắt đầu nghĩ xem nên làm món gì để tặng Trương quý nhân.
Thành thật mà nói, tài nghệ bếp núc của nàng cũng rất hạn chế. Ở kiếp trước, nàng chỉ biết làm vài loại bánh ngọt đơn giản, lại còn phải dùng đến lò nướng hiện đại. Với nguyên liệu và dụng cụ bếp núc trong cung nhà Thanh, việc làm ra món điểm tâm tinh xảo như trước đây e là quá khó.
Sau một hồi cân nhắc, nàng quyết định làm món đậu phụ vàng, một loại điểm tâm đơn giản nhưng thơm ngon, dễ thực hiện. Quan trọng nhất, đây là món nàng đã từng làm qua, nên có phần tự tin hơn.
Chẳng mấy chốc, Niệm Tuyết đã dẫn theo Vương Bình quay lại.
Không chần chừ, Dung Nguyệt đưa túi bạc cho hắn, dặn dò:
“Ngươi đến thiện phòng, hỏi quản sự xem ta có thể mượn bếp để làm chút điểm tâm không. Nếu được, nhờ họ chuẩn bị giúp ta nguyên liệu làm món đậu phụ vàng. Ngày mai ta sẽ tự tay xuống bếp.”
Vương Bình nhận bạc, gật đầu đáp:
“Nô tài sẽ đi hỏi ngay.”
Món đậu phụ vàng này vốn là món điểm tâm phổ biến, nguyên liệu dễ kiếm, cách làm cũng không quá phức tạp, nhưng lại thơm ngon, hấp dẫn. Dung Nguyệt tính toán liền làm món ăn này. Quan trọng nhất là kiếp trước nàng đã từng tự làm nên có thể dễ dàng tự tay làm.