Sững sờ một lúc lâu, cuối cùng Dung Nguyệt cũng mở miệng đáp:
“Tỷ tỷ thật quá đề cao muội rồi. Trong cung này, mỹ mạo phi tần nhiều không kể xiết. Đừng nói đến vẻ đẹp rực rỡ, hào hoa của Nghi phi nương nương hay dáng vẻ ôn nhu, dịu dàng của Đức phi nương nương, chỉ riêng Huệ phi nương nương với dung nhan khuynh quốc khuynh thành hay Vệ thường tại, một người được mệnh danh quốc sắc thiên hương, đã khiến muội không thể so bì. Ngay cả Mẫn thường tại, người vừa tú lệ lại thông minh, cũng hơn hẳn muội nhiều phần. Với vẻ ngoài thanh tú của muội, làm sao có thể lọt vào mắt Hoàng Thượng được đây?”
Không phải Dung Nguyệt tự coi nhẹ bản thân, mà thật sự những vị kia hiện tại đều là những phi tần được sủng ái bậc nhất trong cung. Nhan sắc của họ, mỗi người đều thuộc hàng tuyệt mỹ, không thể chê vào đâu được.
Cho dù nàng có chí lớn đến mấy, nhưng nếu không được gặp Hoàng Thượng, mọi nỗ lực đều uổng phí.
Thực tế, còn một lý do quan trọng hơn mà nàng không nói ra. Giả như nàng có sinh được hoàng tử hay công chúa, thì với vị phận thấp bé của mình, nàng cũng không thể tự tay nuôi nấng con mình. Đứa trẻ sẽ được giao cho người khác chăm sóc. Nghĩ đến cảnh không được gặp mặt con, không được gần gũi, nàng cảm thấy đau lòng không chịu nổi.
Tuy nhiên, những lời này nàng không thể nói ra, đành đáp lại khéo léo:
“Nói thật, với vị phận của muội, ngay cả gặp Hoàng Thượng cũng khó, huống chi là mong được Hoàng Thượng tuyên triệu thị tẩm.”
Theo ý của Dung Nguyệt, Trương quý nhân quả thực tìm nhầm người. Nếu Trương quý nhân muốn tìm người hỗ trợ, chẳng phải nên tìm Viên thường tại ở tiền viện hay sao? Dẫu sao vị ấy cũng từng được Hoàng Thượng chú ý. Còn nàng, ba năm nay chỉ là một đáp ứng vô danh, nói không ngoa, dù đứng trước mặt Hoàng Thượng, ngài cũng khó mà nhớ nàng là ai.
Trương quý nhân lúc này nhẹ nhàng vỗ tay nàng, cười ôn hòa:
“Muội muội lại quá khiêm nhường rồi. Với dung mạo của muội, ở Khải Tường Cung cũng là hàng nhất nhì. Làm gì có chuyện không bằng người khác? Nếu muội bảo mình chỉ thanh tú, vậy chúng ta chẳng phải đều không dám nhìn mình trong gương nữa sao?”
Nói tới đây, Trương quý nhân khẽ đổi giọng:
“Nhưng đúng là để Hoàng Thượng chú ý đến muội muội thì không dễ. Kể cả thế, chỉ cần muội luôn sẵn sàng và chuẩn bị chu đáo, nhất định sẽ có cơ hội xuất hiện trước mặt Hoàng Thượng. Khi ấy, nếu vận may đến, chuyện tốt cũng không phải là không thể.”
“Huống chi, tỷ tỷ ở trong cung đã nhiều năm, vẫn có vài phần nhân mạch. Giúp muội một tay cũng là việc nên làm.”
Những lời cuối của Trương quý nhân khiến Dung Nguyệt kinh ngạc lần nữa.
Nàng không ngờ Trương quý nhân không chỉ muốn nàng tranh sủng mà còn chủ động đề nghị giúp đỡ. Nhưng tại sao Trương quý nhân lại làm vậy? Nàng, một đáp ứng ba năm không được sủng ái, có đáng để Trương quý nhân phí công không?
Nghĩ đi nghĩ lại, Dung Nguyệt vẫn thấy khó hiểu. So với nàng, Thường đáp ứng ở sát vách chắc chắn còn có chí tiến thủ và đáng để nâng đỡ hơn nhiều.
Nàng thầm nghĩ:
“Nói thẳng ra, chẳng phải ta chỉ là một Lưu A Đấu (Cách nói ám chỉ người không có chí lớn, yếu đuối, không có khả năng xoay chuyển tình thế) chẳng làm nên trò trống gì sao? Trương quý nhân rốt cuộc đang tính toán điều gì đây?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dung Nguyệt thoáng hiện vài phần do dự. Đôi mày cong khẽ nhíu lại, nàng ngập ngừng:
“Chuyện này tỷ tỷ nói đột ngột quá. Muội muội nhất thời không biết phải trả lời thế nào cho phải.”
Trương quý nhân mỉm cười, nhẹ giọng:
“Là ta đường đột. Muội muội cứ về suy nghĩ kỹ lời ta nói. Quyết định thế nào cũng không muộn.”
Nói xong, Trương quý nhân khéo léo chuyển chủ đề, bắt đầu trò chuyện về những chuyện khác trong cung.
Thấy Trương quý nhân không tiếp tục ép buộc mình phải đưa ra câu trả lời ngay lập tức, Dung Nguyệt mới thầm thở phào nhẹ nhõm. Nếu Trương quý nhân nhất quyết muốn một lời chắc chắn vào lúc này, nàng thật sự không biết phải trả lời thế nào cho hợp tình hợp lý.
Hai người tiếp tục trò chuyện thân tình, hòa nhã một hồi lâu. Khi thấy trời đã ngả chiều, Dung Nguyệt đứng dậy cáo từ.
Tuy nhiên, trước khi nàng kịp rời đi, Trương quý nhân đã sai Tử Lan, người hầu bên cạnh, mang ra hai xấp tơ lụa thượng hạng.
“Muội muội lần đầu tiên đến thăm, ta cũng không có gì quý giá, chỉ có hai xấp tơ lụa này coi như là chút tâm ý. Muội muội cứ mang về may hai bộ y phục.”
Dung Nguyệt lặng người.
Nàng cảm thấy thật khó xử, vừa được khoản đãi thịnh tình, giờ lại nhận thêm quà, quả thực không tiện. Đã vậy, đây còn là hai xấp tơ lụa vô cùng quý giá. Nếu nói không phải thứ tốt, vậy chẳng biết thứ tốt sẽ là gì, bởi chỉ riêng hai xấp này đã tương đương với cả năm phân lệ của nàng rồi.
Nàng vội vàng từ chối:
“Không được, muội muội đã được tỷ tỷ khoản đãi chu đáo, làm sao còn dám nhận thêm quà cáp quý giá như vậy?”
Trương quý nhân nghe vậy, cố ý xụ mặt, giả vờ trách:
“Muội muội nói thế là sao? Chẳng lẽ chê ít, hay không vừa ý nên mới không nhận?”
Nghe đến đây, Dung Nguyệt lập tức nghẹn lời.
Thật ra, chính vì quà quá quý, nàng mới không dám nhận.
Nàng vừa định lên tiếng từ chối lần nữa thì Trương quý nhân đã làm ngay một động tác quyết đoán: bảo Tử Lan đặt hai xấp tơ lụa trực tiếp vào tay của Niệm Tuyết, người hầu của Dung Nguyệt.
Niệm Tuyết ôm lấy tơ lụa, vẻ mặt bối rối, đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía chủ nhân, chờ nàng quyết định.
Dung Nguyệt thầm hiểu, Trương quý nhân đã quyết tâm tặng quà. Không đúng, phải nói là quyết tâm muốn giao hảo với nàng.
Nàng đành cúi người hành lễ, nói:
“Vậy muội muội xin phép dày mặt nhận phần lễ này của tỷ tỷ.”
Trong lòng nàng thầm thở dài. Với thân phận thấp bé của mình, nàng thật sự không biết bao giờ mới có cơ hội đáp lễ xứng đáng.
Nghe thấy lời đáp của Dung Nguyệt, nét mặt nghiêm nghị của Trương quý nhân lập tức giãn ra, nụ cười rạng rỡ lại hiện trên môi. Nàng tiến tới nắm tay Dung Nguyệt, cười nói:
“Muội muội như thế mới phải phép.”
Nói xong, Trương quý nhân tự mình tiễn Dung Nguyệt ra khỏi điện.