Trong hậu cung, phi tần thường tránh dùng đồ ăn ở tẩm cung của người khác vì sợ bị hại. Nhưng cách Dung Nguyệt thoải mái dùng đồ thế này lại chứng tỏ nàng không xem Trương quý nhân là người ngoài, ngược lại còn rất thân thiết và tin tưởng.
Tuy nhiên, trong lòng Dung Nguyệt nghĩ đơn giản hơn nhiều. Với thân phận nhỏ bé như nàng, Trương quý nhân chẳng có lý do gì để hại mình. Nếu là người khác, như Viên thường tại chẳng hạn, nàng chắc chắn sẽ dè chừng và nghi ngờ.
Cứ như vậy, hai người vừa ăn vừa trò chuyện, không khí dần trở nên thoải mái hơn. Những khoảng cách và khách khí ban đầu dần tan biến, thay vào đó là sự gần gũi hiếm hoi giữa hai phi tần trong hậu cung.
Trong gian phòng yên tĩnh, tiếng cười đùa giữa Trương quý nhân và Dung Nguyệt thỉnh thoảng vang lên, làm không khí trở nên thật dễ chịu.
Trương quý nhân, thấy thời cơ đã chín muồi, cuối cùng mở lời:
“Muội muội tuổi còn trẻ, chẳng lẽ chưa từng nghĩ tới việc tính toán cho tương lai của mình? Về sau ở trong cung này, muội định đi con đường nào?”
Lời nói bất ngờ khiến Dung Nguyệt sững người. Nàng không ngờ Trương quý nhân lại đề cập đến một chuyện nhạy cảm như vậy.
Thấy Dung Nguyệt chưa hiểu ý, Trương quý nhân vội vàng giải thích:
“Có lẽ muội sẽ thấy lời ta hơi đường đột. Nhưng ta nghĩ thế này, muội còn trẻ, dung mạo lại không thua kém bất kỳ phi tần nào trong cung, cớ sao lại để những năm tháng tươi đẹp trôi qua một cách lãng phí? Muội cũng thấy đấy, trong hậu cung này, những phi tần không có con, không có sự sủng ái, thì cuộc sống chẳng khác gì chịu đày đọa.”
Nói xong, ánh mắt nàng thoáng hiện lên sự đau xót, như nghĩ đến số phận chính mình.
Trương quý nhân từng được sủng ái khi mới vào cung, lại còn sinh được hai công chúa. Nhưng cả hai đều yểu mệnh, để lại trong nàng nỗi đau khôn nguôi. Nàng hiểu rõ rằng, sự sủng ái của hoàng đế giống như hoa trong gương, trăng trong nước – rực rỡ nhưng ngắn ngủi. Theo thời gian, khi lớp lớp tân nhân vào cung, sự chú ý của hoàng đế càng ngày càng xa vời.
Nhưng một điều nàng học được chính là, trong hậu cung, chỉ có hoàng tử hay công chúa mới thực sự là chỗ dựa lâu dài.
Nhìn Dung Nguyệt mới 18 tuổi, dung mạo lại tươi trẻ, Trương quý nhân không khỏi cảm thấy tiếc nuối. Nếu nàng có thể được hoàng thượng sủng ái, sinh hạ một đứa con, thì nửa đời sau của nàng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Thấy Dung Nguyệt vẫn chưa hiểu hết ý mình, Trương quý nhân tiếp tục:
“Nếu muội có thể dựa vào dung mạo trời ban, được hoàng thượng để mắt đến, sinh được một hoàng tử hay công chúa, thì không chỉ bảo đảm cho tương lai của muội mà còn tránh được cảnh bị người khác ức hϊếp. Ngày tháng chắc chắn sẽ tốt hơn hiện tại rất nhiều.”
Trong lòng Trương quý nhân, đây là sự thật không thể chối cãi. Một hoàng tử mới sinh ra sẽ được giao cho 40 cung nhân hầu hạ, bao gồm nhũ mẫu, bảo mẫu, và nhiều người làm việc khác. So với một đáp ứng chỉ có ba cung nhân phục vụ, sự khác biệt quả là một trời một vực.
Nói nhiều như vậy, nếu Dung Nguyệt còn không hiểu, thì đúng là nàng quá ngốc.
Dung Nguyệt nghe xong, cuối cùng cũng hiểu ý đồ của Trương quý nhân. Thì ra, nàng mời mình đến uống trà, lại ân cần đến vậy, là vì muốn mình tham gia tranh sủng.
Dung Nguyệt thầm cười khổ. Đúng là trong hậu cung, chỉ khi có giá trị lợi dụng, người khác mới chịu để tâm đến mình. Nếu không, ai sẽ quan tâm đến một đáp ứng nhỏ bé, không được sủng ái như nàng?
Nghĩ đến hoàn cảnh của bản thân, nàng không khỏi bất đắc dĩ.
Xuyên đến thời Đại Thanh, trở thành một tiểu thϊếp danh nghĩa của Khang Hi, nàng cũng từng nghĩ đến việc được hoàng đế chú ý, nhưng điều này giống như giấc mơ xa vời. Làm một đáp ứng cấp thấp, ngay cả cơ hội được nhìn thấy mặt hoàng đế, nàng còn chưa từng có, nói chi đến chuyện được triệu đến thị tẩm?
Ý tưởng của Trương quý nhân, nghe thì hợp lý, nhưng thực hiện thì khó như hái sao trên trời.