Tại tiền viện Trường Xuân Cung, khu vực trước điện thờ phụ đã tụ tập không ít phi tần. Ngoài chủ vị Quý phi tiểu Nữu Hỗ Lộc thị, còn có Hi tần và một số phi tần, đáp ứng của Trường Xuân Cung.
Từ Trữ Tú Cung, Đoan tần và Kính tần cũng đã mang theo các tiểu phi tần của mình đến từ sớm.
Khi An tần dẫn theo Dung Nguyệt cùng những người khác tiến lên, cả đoàn cung kính hành lễ trước Quý phi:
“Tham kiến Quý phi nương nương! Quý phi nương nương vạn phúc kim an!”
Quý phi nhẹ giọng đáp:
“Đứng lên đi.”
Thanh âm của nàng tuy ôn hòa nhưng phảng phất chút mệt mỏi.
Hiện tại, Quý phi đã mang thai ba tháng, nhưng tình trạng sức khỏe không tốt. Thời gian gần đây, nàng ăn uống gì cũng nôn, cơ thể ngày càng suy yếu. Tuy nhiên, vì Thông quý nhân đang sinh nở, nàng không thể thoái thác trách nhiệm của một chủ vị Trường Xuân Cung, đành cố gắng chống đỡ để tự mình giám sát.
An tần sau khi đứng dậy liền quan tâm hỏi:
“Thông quý nhân hiện tại thế nào? Đỡ đẻ ma ma có nói gì không?”
Quý phi hơi điều chỉnh tư thế trên ghế thái sư, nhàn nhạt đáp:
“Không có gì nghiêm trọng. Thông quý nhân đã đủ tháng, đỡ đẻ ma ma nói thai vị rất tốt. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là có thể bình an sinh hạ.”
Rồi nàng bổ sung thêm:
“Hơn nữa, đây không phải lần đầu Thông quý nhân sinh nở. Nàng đã từng sinh hai vị hoàng tử. Dù cả hai đều yểu mệnh, nhưng kinh nghiệm vẫn còn đó. Lần này, nàng hẳn sẽ càng cẩn trọng hơn.”
An tần gật đầu, vẻ an tâm:
“Như vậy thì tốt rồi.”
Thấy sắc mặt Quý phi lộ vẻ mệt mỏi, An tần ân cần đề nghị:
“Quý phi nương nương trông không được khỏe. Nếu thân mình không thoải mái, nơi đây đã có tần thϊếp cùng các vị tỷ muội lo liệu, chi bằng Quý phi trở về trong điện nghỉ ngơi trước. Nếu có việc gì, tần thϊếp lập tức cho người báo.”
Quý phi khẽ vẫy tay từ chối:
“Không cần. Bổn cung chịu được. Thông quý nhân không phải lần đầu sinh nở, lần này hẳn sẽ nhanh hơn.”
Dù thực lòng muốn trở về nghỉ ngơi, nhưng nàng hiểu rõ hoàn cảnh hiện tại. Quý phi đã đích thân ra mặt, nếu giữa chừng rút lui, sẽ khiến vạn tuế gia có ấn tượng không tốt.
An tần dường như đoán trước được câu trả lời này nên không tiếp tục khuyên nhủ. Sau vài lời hỏi han nữa, nàng rời đi để trò chuyện cùng Đoan tần và Kính tần.
Quý phi ngồi trên ghế thái sư, nhân lúc không có phi tần quấy rầy, nhắm mắt dưỡng thần một lát. Nàng hiểu rằng khi toàn bộ phi tần trong cung đến đông đủ, muốn nghỉ ngơi cũng không thể.
Thật ra, với vị trí của mình, Quý phi hoàn toàn có thể ngồi trong chính điện. Nhưng nghe tiếng hô đau đớn của Thông quý nhân, lòng nàng lại dâng lên cảm giác khó chịu, bực bội không thể giải thích. Vì thế, nàng sai cung nhân dọn ghế bành ra bên ngoài, vừa tránh được tiếng ồn bên trong, vừa có thể chờ vạn tuế gia đến.
Phần Dung Nguyệt, sau khi theo An tần hành lễ xong, liền lùi về phía sau, đứng yên một góc. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy nhiều phi tần đến vậy, cũng là lần đầu tiên chứng kiến một khung cảnh lớn như thế.
Ánh mắt nàng tò mò dạo khắp nơi, thầm tự hỏi: Các phi tần của Khang Hi đế trông như thế nào?
Dung Nguyệt hiểu rõ, những người trước mắt không phải các minh tinh đóng vai phi tần trong phim truyền hình, mà chính là những phi tần từng tồn tại trong lịch sử dưới triều Khang Hi. Vì thế, nàng quyết định phải quan sát thật kỹ, để không uổng công mình xuyên qua một lần về thời Đại Thanh.
Càng nhìn, Dung Nguyệt càng nhận ra một điểm thú vị: Các phi tần ở đây có nét khác biệt so với những người tại Khải Tường Cung.
Khải Tường Cung phần lớn là phi tần người Hán, nét đẹp thường thiên về dáng người mảnh mai, môi anh đào, mày lá liễu. Trong khi đó, những phi tần ở đây lại thường có khuôn mặt đầy đặn, trán rộng, mang vẻ đẹp của người Mãn.
Dung Nguyệt chợt hiểu vì sao phi tần Khải Tường Cung lại không được sủng ái. Hóa ra Khang Hi đế yêu thích nét đẹp mặt tròn, trán rộng, phù hợp với thẩm mỹ của người Mãn, chứ không phải chuẩn mực đẹp của người Hán.
Trong lòng nàng không khỏi cảm thán: Quả thật là sự khác biệt trong quan niệm thẩm mỹ!
Khi nàng vẫn còn đang âm thầm phân tích và phát hiện ra “bí mật lớn lao” này, thì từ khắp các cung khác, các phi tần đã lần lượt đến Trường Xuân Cung.
Dung Nguyệt lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy rất nhiều phi tần mà trước đây nàng chỉ biết qua các tiểu thuyết lịch sử và xuyên không. Như Huệ phi – mẹ của Đại a ca, Vinh phi – mẹ của Tam a ca, hay Đức phi – mẹ của Tứ a ca, người thường xuyên được nhắc đến như nhân vật chính trong nhiều tiểu thuyết.
Còn có cả Lương thường tại – mẹ của Bát a ca, Mẫn thường tại – mẹ của Thập Tam a ca.
Mỗi người đều có nét đẹp riêng. Huệ phi và Vinh phi đoan trang, tú lệ. Lương thường tại lại mang vẻ đẹp kinh diễm, quốc sắc thiên hương. Đức phi Ô Nhã thị tỏa ra khí chất dịu dàng như nước, khiến người đối diện khó lòng quên được.
Dung Nguyệt đứng bên cạnh Trương quý nhân, nhìn một sân phi tần xinh đẹp lộng lẫy, chẳng mấy chốc đã cảm thấy hoa mắt.