Khang Hi Gia Tiểu Sủng Phi

Chương 11.2

Vì ít khi nói chuyện và không quen thuộc với các phi tần ở đây, nàng lặng lẽ đứng yên một góc, không thu hút sự chú ý. Nhưng ánh mắt và đôi tai nàng lại không ngừng hoạt động, âm thầm ghi nhớ danh tính và dung mạo từng người để tránh bối rối trong những lần gặp sau.

Với trí nhớ tốt, chẳng mấy chốc nàng đã nhớ được kha khá các phi tần trong viện, kể cả những vị ít được để ý như tiểu đáp ứng hay thứ phi.

Thấy không có Nghi phi trong đám đông, Dung Nguyệt khẽ hỏi Trương quý nhân:

“Vì sao không thấy Nghi phi nương nương?”

Nghi phi Quách Lạc La thị chính là phi tần mà Dung Nguyệt mong muốn được gặp nhất. Nàng từng nghe nói vị này không chỉ sở hữu vẻ đẹp minh diễm hào phóng mà còn tính cách lanh lợi, là một trong những người được Khang Hi đế yêu thích nhất.

Trương quý nhân nhẹ giọng giải thích:

“Nghi phi hiện đang mang thai bảy tháng. Những nơi đông đúc thế này, dễ xảy ra chuyện không hay, nàng không đến là phải. Chỉ cần Quách quý nhân dẫn người từ Dực Khôn Cung đến thay mặt là đủ.”

Trương quý nhân cười nhẹ, nói tiếp:

“Nghi phi là người thông minh. Dù không xuất hiện, Hoàng thượng cũng không trách. Ngược lại, người còn khen nàng biết chừng mực, không để mình bị cuốn vào những tình huống không cần thiết.”

Dung Nguyệt gật đầu đồng ý. Nàng cũng cảm thấy Nghi phi không xuất hiện trong tình huống này là hợp lý.

Chúng phi tần tiếp tục chờ đợi thêm nửa canh giờ, nhưng Thông quý nhân vẫn chưa hạ sinh được hoàng tử, thậm chí bóng dáng Khang Hi đế cũng không thấy đâu.

Không khí ban đầu náo nhiệt, mọi người cười nói rôm rả, nhưng thời gian chờ đợi kéo dài khiến nét mặt của các phi tần bắt đầu lộ vẻ sốt ruột và thất vọng.

Họ hiểu rằng, khả năng Khang Hi đế sẽ không tới là rất cao. Dẫu từ Càn Thanh Cung đến Trường Xuân Cung chỉ mất một khoảng thời gian ngắn, hắn vẫn không xuất hiện. Với ngự liễn, việc di chuyển càng trở nên dễ dàng, nhưng thời gian dài như vậy mà vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu.

Thấy tình hình bất ổn, Quý phi lên tiếng:

“Thông quý nhân còn chưa thể sinh ngay, Hoàng Thượng bên Càn Thanh Cung chắc bận chính sự, e rằng không định tới đây. Các vị muội muội nếu không còn việc gì, hãy trở về trước đi.”

Đức phi, vốn đã muốn rời đi từ sớm, lập tức đứng lên, ôn tồn nói:

“Vậy thần thϊếp xin phép mang người về trước. Lục a ca gần đây sức khỏe không tốt, bên cạnh không thể thiếu người chăm sóc.”

Giọng nàng dịu dàng, mang theo sự lo lắng chân thành của một người mẹ, khiến ai nghe cũng cảm thấy thương cảm.

Quý phi vội gật đầu, đáp:

“Đức phi hãy mau về chăm sóc Lục a ca. Chăm sóc a ca là quan trọng nhất.”

Đức phi dẫn theo phi tần từ Vĩnh Hòa Cung rời đi. Huệ phi và Vinh phi cũng đứng dậy xin cáo từ.

Thực tế, ở vị trí của họ, Thông quý nhân – một quý nhân – sinh con không phải chuyện lớn đến mức bắt buộc họ phải có mặt. Tuy nhiên, vì Quý phi là chủ vị Trường Xuân Cung, họ đến để giữ thể diện, phòng khi Hoàng Thượng bất ngờ xuất hiện.

Giờ biết Khang Hi đế không đến, họ không còn lý do ở lại. Các phi tần khác, kể cả Hi tần, cũng lần lượt rời đi theo Đoan tần và Kính tần.

Chẳng mấy chốc, trước điện thờ chỉ còn lại An tần cùng nhóm người từ Khải Tường Cung, bao gồm Trương quý nhân và Dung Nguyệt.

Dung Nguyệt và các phi tần nhỏ hơn đồng loạt nhìn về phía An tần, chờ nàng mở lời xin phép Quý phi để rời đi. Nhưng không ngờ, An tần vẫn giữ nguyên thái độ bình thản, không tỏ ý định muốn trở về.

Thậm chí, Quý phi cũng kinh ngạc, phải hỏi:

“Sao? An tần không định về sao?”

An tần mỉm cười đáp:

“Về cũng không có việc gì, chẳng bằng ở đây bồi Quý phi nương nương. Đợi Thông quý nhân sinh xong, thần thϊếp trở về cũng không muộn.”

Quay lại nhìn nhóm phi tần Khải Tường Cung, nàng nhẹ nhàng nói:

“Nếu ai thấy mệt mỏi, muốn trở về trước thì cứ đi.”

Dung Nguyệt và những người khác nhìn nhau, hiểu rằng dù Hoàng Thượng không tới, An tần vẫn quyết định ở lại chờ. Là chủ vị Khải Tường Cung, nàng không rời đi, họ cũng không thể mở miệng xin phép về trước.

May mắn, thời tiết hiện tại là mùa xuân, không quá nóng nực. Nếu là mùa hè, chỉ sợ họ đã bị cảm nắng vì phải đứng lâu dưới nắng.

Trương quý nhân, người có địa vị cao nhất trong nhóm, mỉm cười hòa nhã, nói:

“An tần tỷ tỷ đã quyết định, chúng ta cũng ở lại bồi nương nương thôi.”

Thấy vậy, Quý phi cũng không phản đối thêm. Nàng chỉ tay vào mấy chiếc ghế thêu còn trống, nói:

“An tần và Trương quý nhân ngồi xuống đi. Đứng lâu cũng mệt.”

An tần và Trương quý nhân không từ chối, theo lời Quý phi ngồi xuống. Những người khác, như Dung Nguyệt và Y thường tại, cũng di chuyển lại gần hơn, đứng dưới mái hiên.

Trong khi đó, tiếng hô đau đớn của Thông quý nhân từ trong phòng vọng ra từng đợt, khiến không khí bên ngoài nặng nề hơn. Quý phi và An tần trò chuyện nhàn nhã, sắc mặt vẫn điềm nhiên, bởi với họ, chuyện phi tần sinh nở là chuyện thường tình, xảy ra hàng năm.

Riêng Dung Nguyệt và Viên thường tại, vì ít chứng kiến những tình huống thế này, trong lòng không khỏi lo lắng. Họ sợ rằng Thông quý nhân có thể gặp chuyện chẳng lành.

Trong lúc Quý phi cho mời đỡ đẻ ma ma ra hỏi thăm tình hình và được xác nhận mọi thứ đều ổn, không khí có phần nhẹ nhàng hơn.

Đúng lúc đó, một cung nhân bỗng kêu lên kinh ngạc:

“Mau nhìn! Đó có phải Hoàng Thượng tới không?”