Anh Ơi Đừng Xóa Kết Bạn Với Em

Chương 6

Bị đè ra đánh hết một ván, không cam lòng mở thêm ván nữa vẫn không thắng nổi, anh bạn cùng bàn cuối cùng cũng không nhịn được nữa: "Mày cũng nhờ người chơi hộ à!"

Từ "cũng" này dùng rất linh hoạt.

"Không có, tao tự chơi đấy, thế nào, giỏi không?" Lạc Cảnh liếc nhìn Hoài Đạm, chột dạ một giây, thấy anh không có phản ứng gì khác liền hắng giọng nói tiếp: "Tao không có anh trai, tao không giống mày đi thuê người chơi hộ đâu."

Anh bạn cùng bàn muốn phản bác, nhưng lại không có bằng chứng, hơn nữa còn đuối lý, đành ấm ức thoát khỏi giao diện kết toán.

Chơi game xong cũng đã gần 11 giờ tối, ngày mai là giao thừa, nên Lạc Cảnh quyết định ngủ sớm.

Sau khi hỏi ý kiến Hoài Đạm, cậu tắt đèn trong phòng.

Chiếc điện thoại bị ngó lơ hồi lâu trên giường được Hoài Đạm cầm lên, tin nhắn quá nhiều, hơn nữa hình như vẫn còn đang tăng.

Tuy Hoài Đạm không muốn trả lời tin nhắn nào, nhưng có vài tin không thể không rep, nên anh chỉnh độ sáng màn hình xuống mức tối nhất, mặt không cảm xúc bắt đầu xử lý tin nhắn.

Tin nhắn cuối cùng của Diệp Lâm gửi cách đây năm phút, bảo anh lâu vậy không trả lời là đi chat với ma à.

Hoài Đạm trả lời đang chơi game, Diệp Lâm bảo kiếm cớ cũng phải hợp lý tí chứ, tao đâu thấy mày online.

Hoài Đạm gửi một dấu chấm.

Diệp Lâm: [Thế rốt cuộc bây giờ mày đang ở đâu, không lẽ thật sự thành người vô gia cư rồi, giờ đang ở gầm cầu nào đấy à? Có cần ông đây tới đón mày không]

Diệp Lâm: [Nhưng mà nói thật, không được thì mày qua nhà tao ăn Tết đi.]

Hoài Đạm cụp mi nhìn màn hình điện thoại, còn chưa kịp trả lời tin nhắn, giọng nói của đứa nhóc bên cạnh bỗng vang lên trong bóng tối: "Anh ơi, xem điện thoại trong bóng tối không tốt cho mắt đâu, em bật đèn bàn cho anh nhé."

Giọng không lớn, hình như có chút buồn ngủ, nghe vào khiến người ta vô thức cảm thấy buồn ngủ theo.

"Không cần, giờ chuẩn bị ngủ rồi." Hoài Đạm trả lời đối phương một câu không cần, nhìn màn hình toàn chấm đỏ nhức mắt, dứt khoát tắt điện thoại đặt lên tủ đầu giường.

Ngày hôm sau tuyết rơi, trời vẫn rất lạnh, sau khi ăn sáng xong, mọi người trong nhà đều tản ra làm việc riêng.

Lo lắng gia vị trong nhà không đủ dùng, nên Lâm Tuyết định bảo người ra siêu thị gần đó mua thêm.

Lạc Cảnh xung phong nhận việc, nói muốn kéo Hoài Đạm đi cùng, sau trận chiến tối qua, cậu tự thấy mình và anh rể tương lai đã thiết lập được tình nghĩa cách mạng.

Hoài Đạm ở nhà cũng không có việc gì làm, hơn nữa luôn cảm thấy để một đứa trẻ con ra ngoài một mình không an toàn lắm, nên anh cứ thế để Lạc Cảnh kéo ra cửa.

Lúc ra khỏi cửa, Lạc Cảnh kinh ngạc phát hiện chiếc xe mà hôm qua chị và anh rể đi về vẫn còn đậu ở chỗ trống trước cửa nhà.

"Anh ơi, đây là xe của anh à?" Lạc Cảnh hỏi.

"Ừ." Hoài Đạm đáp: "Lên xe đi."

"Vậy bác tài đâu?"

"Về quê ăn Tết rồi."

"Ồ."

Không hỏi thêm gì nữa, Lạc Cảnh ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ.

Hôm qua cứ tưởng họ bắt xe, nên cậu không nhìn kỹ, bây giờ mới để ý đến toàn bộ chiếc xe.

Xe của Hoài Đạm là một chiếc SUV màu đen, từ ngoại hình đến nội thất đều rất hợp gu của những cậu nhóc ở độ tuổi này.

Lên xe, Lạc Cảnh thắt dây an toàn, không tiếc lời khen: "Xe của anh đẹp quá!"

"Cũng tạm." Hoài Đạm khởi động xe, liếc nhìn đứa nhóc tuy mặc rất dày nhưng có vẻ vẫn lạnh, liền tăng nhiệt độ điều hòa lên hai độ.