Ngón tay Hoài Đạm lướt vô thức trên màn hình.
Khóe mắt liếc thấy đứa nhóc bên cạnh đang chăm chú nhìn thời gian hồi sinh của nhân vật trên màn hình, trông có vẻ rất mong chờ.
Đứa nhóc này thật sự rất tự nhiên.
Nhưng điều khiến anh bất ngờ là, hình như anh không hề thấy phiền.
Tiếp đó, Lạc Cảnh được chứng kiến màn trình diễn chơi game đỉnh cao của Hoài ca nhà mình.
Lúc đầu, Hoài Đạm điều khiển nhân vật di chuyển bình thường, bước đi trông không khác gì Lạc Cảnh, thận trọng dọn lính dưới trụ phòng thủ, giống như rất sợ kẻ địch bên kia.
Thậm chí còn nhiều lần bị skill của đối phương đánh trúng do di chuyển sai lầm, dẫn đến máu luôn tụt.
Chàng trai đầu dây bên kia thấy cảnh này, lại bắt đầu kɧıêυ ҡɧí©ɧ: "Lạc Cảnh, sao mày còn gà hơn trước thế."
Lạc Cảnh lúc này cũng hơi sốt ruột, nhưng vẫn cứng miệng: "Mày biết cái gì."
Rồi liếc nhìn màn hình, lại quay sang nhìn Hoài Đạm.
Hoài Đạm vẫn giữ nguyên vẻ mặt không cảm xúc như lúc trước, dường như không nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, hoặc là không quan tâm. Lạc Cảnh bỗng cảm thấy anh toát ra khí chất điềm tĩnh.
Thế là cậu cũng yên tâm.
Tuy nhìn có vẻ luôn yếu thế, nhưng Hoài Đạm vẫn ăn đủ tài nguyên, lính nào ra lính nấy dọn sạch, ngược lại, do chủ quan khinh địch nên đối phương đã lãng phí không ít skill.
Thấy thời cơ chín muồi, Hoài Đạm ăn gói máu vừa hồi mới ra dưới trụ, thậm chí không đợi máu hồi đầy, thanh máu trên đầu vẫn đang tăng từ từ, anh vừa điều khiển nhân vật rời khỏi phạm vi trụ.
Đối phương thấy anh lúc này mới ra, tưởng anh cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
Nhưng khi giao tranh, hắn ta bỗng nhận ra, mana của mình đã sắp cạn.
Nhưng trình độ đứa nhóc bên kia cũng thường thôi, cho dù mình không còn nhiều mana cũng có thể... Ơ? Khoan đã?
Anh bạn cùng bàn: "???"
Lạc Cảnh nhìn chằm chằm màn hình, hoàn toàn không nhìn rõ thao tác của Hoài ca, tóm lại là rất đẹp.
Lúc hoàn hồn, xác của đối phương đã nằm sõng soài trên đất, vẻ mặt ngơ ngác y như cậu.
Ngẩn ra hai giây, Lạc Cảnh lập tức kích động: "Giỏi quá!"
Hoài Đạm dọn lính xong, mặt không đổi sắc tiếp tục di chuyển, như thể người vừa bị gϊếŧ chỉ là một con lính quèn.
Lạc Cảnh bỗng cảm thấy mình bị Hoài ca ra vẻ cool ngầu.
Cậu bội phục sát đất.
Những đứa trẻ ở độ tuổi này luôn có sự sùng bái bẩm sinh với những người chơi game giỏi, huống hồ Hoài Đạm còn giúp cậu đánh bại người mà cậu cứ ngỡ cả đời này không thắng nổi.
Hơn nữa, Hoài Đạm còn rất đẹp trai.
Cậu thích người đẹp trai.
Từ giây phút này, độ hảo cảm của Lạc Cảnh dành cho Hoài Đạm tăng vọt, thậm chí còn nghĩ nếu có anh trai như vậy thì tốt biết mấy.
Rồi lại nghĩ, hình như anh rể với anh trai ruột cũng không khác gì nhau.
Bắt nạt cậu bao nhiêu năm, cuối cùng chị cậu cũng làm được một việc tốt.
"Hehe." Nghĩ vậy, cậu không nhịn được bật cười, trong lòng nảy sinh cảm giác vui sướиɠ thầm kín vì được ôm đùi.
"Mày may mắn thắng thôi!" Chàng trai bên kia không biết người chơi game đã đổi, cứ tưởng Lạc Cảnh đang chế nhạo anh trai mình, tức giận nói.
"Lần sau tao cũng thắng được." Lạc Cảnh hoàn hồn, đắc ý đáp trả, hệt như cáo mượn oai hùm.
Hoài Đạm nghe thấy giọng nói của đứa nhóc bên cạnh, khẽ nhếch môi.
Hình như mình đã vô tình bị cuốn vào một cuộc chiến ấu trĩ.
Nhưng hình như anh cũng rất sẵn lòng.
Ban đầu, đối phương vẫn còn ôm tâm lý may mắn, cho rằng "Lạc Cảnh" thắng họ trước đó chỉ là do ăn may, nhưng sau đó liên tục thua cuộc, hết lần này đến lần khác nằm xuống biến thành cái xác ngơ ngác, đối phương mới dần nhận ra điều bất thường.