Cách nhà không xa có một trung tâm thương mại, người đến người đi rất náo nhiệt.
Trước cửa một tiệm bên ngoài trung tâm thương mại xếp hàng dài, đông đến mức Hoài Đạm cũng phải vô thức nhìn thêm một cái.
"Đó là tiệm trà sữa mới mở gần đây." Thấy anh nhìn sang, Lạc Cảnh liền giải thích: "Nghe nói uống ngon lắm."
Nói xong, cậu ngẩng đầu nhìn Hoài Đạm, ý đồ rất rõ ràng.
"Lát ra anh mua cho em." Hoài Đạm nói.
Lạc Cảnh vui vẻ: "Em mời anh."
Hoài Đạm không ý kiến, một tay cầm ô, kéo đứa nhóc lại gần mình dưới tán ô hơn.
Siêu thị gần nhà đông như ngày thường, Lạc Cảnh kéo anh mua xong đồ cần mua rồi lại đi vơ vét thêm một đống đồ ăn vặt yêu thích, lúc này mới thỏa mãn đi đến quầy thu ngân thanh toán.
Hai người ở trong siêu thị khoảng nửa tiếng, lúc ra ngoài trời vẫn đang rơi tuyết, sau khi xách mấy túi đồ lớn nhỏ để vào ghế sau, Lạc Cảnh cảm nhận hơi ấm còn sót lại trong xe, lại nhìn hàng người xếp hàng trước tiệm trà sữa vẫn không hề giảm bớt, trong lòng nản chí.
"Hay là thôi khỏi uống đi." Lạc Cảnh ngồi ở ghế phụ, xoa xoa hai bàn tay vừa nãy xách túi nilon nên không được che chắn, vẻ mặt đắn đo.
"Họ không có giao hàng tận nơi à?" Hoài Đạm thấy vẻ mặt đấu tranh nội tâm của cậu, không khỏi thấy buồn cười: "Ngon đến thế cơ à?"
"Không có." Lạc Cảnh đưa tay ra hốc gió sưởi ấm, oán giận nói: "Chính vì vậy nên em mới tò mò muốn thử."
"Thôi bỏ đi, về nhà thôi." Lạc Cảnh lại đắn đo thêm vài giây, cuối cùng quyết định từ bỏ: "Ngoài trời lạnh quá, em không muốn xếp hàng đâu."
"Giờ không còn gì có thể khiến em ra ngoài nữa." Cậu nói.
Nhưng cuối cùng Lạc Cảnh vẫn ra ngoài.
Không phải vì trà sữa.
Lúc chuẩn bị lái xe đi, Lạc Cảnh tinh mắt thấy có thứ gì đó hình như đang di chuyển về phía họ.
Lúc đầu còn tưởng mình nhìn nhầm, nhìn kỹ lại mới phát hiện thật sự có một sinh vật lạ đang di chuyển.
"Anh ơi." Lạc Cảnh chỉ thứ đang di chuyển kia, nheo mắt không chắc chắn hỏi: "Kia có phải túi nilon không?"
"Là một con cún." Hoài Đạm trả lời: "Cận thị rồi à?"
Nó lại chạy gần thêm chút nữa, Lạc Cảnh nhìn qua, mới phát hiện đó đúng thật không phải túi nilon.
Tuyết rơi liên tục hai ngày, mặt đất đã phủ một lớp tuyết trắng, nhưng con cún con chạy đến từ đằng xa kia hình như còn trắng hơn cả tuyết.
Chỉ là dáng chạy hơi loạng choạng, có vẻ như bị thương.
Lạc Cảnh do dự một chút, quay sang hỏi ý kiến Hoài Đạm: "Em muốn xuống xem thử."
Nhớ đến câu "không còn gì có thể khiến em ra ngoài nữa" mà Lạc Cảnh vừa nói, Hoài Đạm thấy hơi buồn cười.
"Xuống xem đi." Anh nói.
Hai người cùng xuống xe, Lạc Cảnh đứng bên cửa xe nhìn con cún con đang chạy đến gần, tiến thoái lưỡng nan.
Sao cậu cảm giác con cún này hình như đang chạy đến chỗ cậu vậy?
Chưa đầy mấy giây sau, cậu liền phát hiện linh cảm của mình không sai, con cún con như quả bóng tuyết trắng lao thẳng về phía cậu, thậm chí không có ý định giảm tốc độ.
Lạc Cảnh do dự giữa việc lùi lại và né tránh, cuối cùng ngồi xổm xuống, dang tay vững vàng đỡ lấy con cún.
Con cún được đỡ lấy liền cọ tới cọ lui trong lòng Lạc Cảnh như làm nũng, Lạc Cảnh nhất thời không chịu nổi, vừa cố gắng tiếp nhận tình yêu thương mãnh liệt bất ngờ này của con cún, vừa ngẩng đầu nhìn Hoài Đạm, đá mắt cầu cứu.
Là ánh mắt của một đứa trẻ khi gặp chuyện không biết phải làm sao liền theo bản năng cầu cứu người lớn.