Tô Ngư xách túi đồ ăn sáng đi về phía Kiều Niệm.
Phải nói rằng, cậu trai kia và Kiều Niệm quả thật là một đôi trời sinh.
Cô thậm chí còn muốn "chèo thuyền" hai người họ ngay lập tức.
“Đồ ăn sáng với cả thẻ của cậu đây.”
Tô Ngư đặt đồ ăn lên bàn.
Kiều Niệm hơi nhướng cằm tỏ ý đã biết.
Ánh mắt cô ấy nhìn xuống hai chỗ trống bên cạnh, định mở lời thì Tô Ngư đã kéo tay Triệu Mộc Tình ngồi thẳng xuống hàng ghế đầu.
Kiều Niệm mím môi, hận không thể túm cái đứa ngốc Tô Ngư này quay lại.
Cô không thích ngồi cùng cô ấy đến thế sao?
Ở góc phòng, Tô Ngư và Triệu Mộc Tình nằm úp sấp trên bàn, mỗi người mải mê với chiếc điện thoại của mình.
Ánh nắng bị tán cây bên ngoài lọc qua rọi lên gương mặt Triệu Mộc Tình, hòa cùng sắc xanh tươi mát của cây cối ngoài cửa sổ tạo nên một khung cảnh đẹp đến lạ lùng.
Tô Ngư không kiềm lòng được mà rút điện thoại ra chụp lại khoảnh khắc này.
Triệu Mộc Tình xem xong bức ảnh, không kìm được cảm thán một tiếng: “Wow!”
Chỉ số thiện cảm trên đầu cô ấy lập tức nhảy vọt lên 3500.
“Bảo sao người ta hay nói máy ảnh cũng có cảm xúc.”
Dưới ống kính của Tô Ngư, Triệu Mộc Tình tựa cằm nhìn xa xăm, ánh nắng hòa quyện cùng nét thanh xuân ngây thơ của cô ấy, chữ "tuổi trẻ" như nhảy ra từ bức ảnh.
Tô Ngư ngượng ngùng gãi đầu: “Mình chỉ hay chụp linh tinh thôi.”
“Vậy thì chứng tỏ cậu rất giỏi đó!”
“Hehe.”
Đúng lúc này, một loạt tiếng leng keng của vòng tay vang lên.
Đỉnh đầu Tô Ngư bị bao phủ bởi một bóng đen.
Một cô gái tóc đỏ với gương mặt cá tính và nụ cười rạng rỡ cúi xuống nhìn cô.
“Đại nhϊếp ảnh gia à, có rảnh giúp tôi chụp vài bức không?”
Tô Ngư liếc mắt cầu cứu Triệu Mộc Tình.
Sáng sớm đã bị hàng loạt nhan sắc đỉnh cao đả kích, trái tim nhỏ bé của cô thật sự chịu không nổi nữa rồi.
Cô gái tóc đỏ cúi thấp hơn một chút, khoảng cách giữa cô ấy và Tô Ngư chỉ còn lại vài phân.
“Bốp!”
Một chiếc túi xách da đen "rầm" một tiếng đặt mạnh xuống bàn.
Kiều Niệm chen vào giữa hai người rồi khó chịu nói: “Cút ra, đây là chỗ của tôi.”
Ánh mắt cô gái thoáng trầm xuống, vén mấy sợi tóc mái lên, thấp giọng nói:
“Cậu dọa cậu ấy sợ rồi.”
Kiều Niệm nhếch môi cười: “Thế thì cậu đánh giá thấp cậu ấy quá rồi đó.”
Không khí căng thẳng như có mùi thuốc súng.
Cô gái ngồi sau Tô Ngư vẫn không ngừng tay mà tiếp tục vẽ phác thảo.
Mới ngày đầu đi học mà đã được thưởng thức "kẹo" ngọt ngào thế này.
Hạnh phúc muốn khóc luôn!
Kiều Niệm lấy chiếc túi che mặt Tô Ngư lại, chống cằm nhìn cô gái tóc đỏ:
“Sao? Hay là cậu định ngồi ở đây học luôn?”
Cô gái tóc đỏ cắn nhẹ má, xoay người bước về cuối lớp.
Kiều Niệm không biết cô ấy, nhưng Kiều Niệm thì cô ấy biết.
Một trong ba đại tiểu thư của thành phố A, tập đoàn Kiều thị trải dài khắp Trung Hoa.
Những người thuộc gia đình tài phiệt như thế này thường sẽ chọn ra nước ngoài du học, không ngờ Kiều Niệm lại ở lại trong nước, thậm chí còn chọn một trường đại học nông nghiệp chẳng hề hợp với phong thái của tập đoàn Kiều thị chút nào cả.
Thú vị thật.
Sau khi cô gái tóc đỏ rời đi, Kiều Niệm quay đầu nhìn Tô Ngư, nói lời châm chọc: “Tô Ngư, không phải cậu giỏi từ chối tôi lắm sao? Thế nào, sao lúc gặp người khác là câm như hến ngay?”
"Đại tiểu thư Kiều à, là ai mới ngày đầu đã bắt người khác giặt quần áo giúp vậy?"
Kiều Niệm không tự nhiên vén mấy sợi tóc bên tai, phớt lờ: “Liên quan gì đến cậu.”
“Được thôi, tôi không quan tâm.”
Tô Ngư lấy điện thoại ra chuẩn bị lao vào một trận đấu kịch tính trong game.
Kiều Niệm bất ngờ ghé đầu lại gần. “Chơi vui không?”
“Cũng được.”
Tô Ngư đẩy điện thoại về phía Kiều Niệm: “Tôi dạy cậu chơi nhé?”
Kiều Niệm hất cằm, khẽ cười khẩy: “Hừ, cuối tuần của tôi là cưỡi ngựa ở trường đua hoặc vung gậy ở sân golf. Nếu có rảnh, tôi cũng sẽ chọn đi du lịch. Ai thèm chơi cái thứ xà lờ giống như cái này của cậu chứ.”