Nhưng trước mặt Kiều Niệm, nó chẳng khác gì bị nghiền thành bụi.
Tô Ngư và Triệu Mộc Tình hoàn toàn không rành về hàng hiệu cho lắm, một người đeo túi vải ba mua trên PDD, người còn lại cầm chiếc túi đan bằng tay của bạn thân tặng, tay trong tay bước về phía căng tin.
Kiều Niệm nhìn dáng vẻ thân mật của hai người họ, cảm thấy vô cùng chướng mắt.
Cô ấy sải bước đến trước mặt Tô Ngư, ngẩng cao đầu ra lệnh: “Tô Ngư, mua bữa sáng cho tôi.”
Cô tiểu thư dựa vào nhan sắc để "hành ác", cùng với thanh cảm giác ngày một tăng trên đầu cô ấy, Tô Ngư chỉ khẽ gật đầu.
“Được thôi. Hôm nay chiều cậu một lần vậy.”
“Cậu muốn ăn gì?”
Khóe miệng Kiều Niệm hơi cong lên, khẽ hừ một tiếng: “Giống cậu đấy.”
“Tôi ăn quẩy và uống sữa đậu nành, cậu cũng vậy à?” Tô Ngư hỏi.
“Ừ.”
Kiều Niệm nhướn mày, rút thẻ cơm ra nhét vào tay Tô Ngư.
Tô Ngư cất thẻ cơm của Kiều Niệm vào chiếc túi đan bằng tay.
“Được, cậu chờ trong lớp đi, lát nữa tôi mang lên cho.”
Kiều Niệm hơi ngẩng cằm lên, không nói thêm lời nào.
Đợi Tô Ngư và Triệu Mộc Tình đi khỏi, giọng nói đầy ẩn ý của Điền Mộng Diêu vang lên: “Kiều Niệm, tối qua Tô Ngư còn bảo với mình là cô ấy ghét nhất mấy tiểu thư ngang ngược như cậu đấy, không ngờ hôm nay lại đổi ý nhanh thế.”
Kiều Niệm thậm chí không thèm quay đầu lại.
Cô ấy thổi nhẹ lên bộ móng tay vừa làm hết 5 nghìn tệ rồi khẽ nói: “Trong cái vòng của chúng tôi, đến nói xấu người khác cũng phải có đẳng cấp. Với chiếc túi rẻ tiền này của cậu thì e rằng ngay cả phí vào cửa còn chẳng đủ đấy.”
Bàn tay đang nắm chặt chiếc túi của Điền Mộng Diêu bất giác siết lại, cô ta cố gắng giữ mình phải bình tĩnh.
Nhưng dù sao cô ta cũng chỉ là một cô gái mới mười mấy tuổi, làm sao chịu nổi những lời như thế này của Kiều Niệm được nên đã bật khóc ngay tại chỗ.
“Mới thế đã khóc rồi à? Vậy thì cậu đúng là rẻ tiền thật.”
Kiều Niệm nhấc gót giày cao thong thả bước xuống cầu thang.
Những người ở các phòng ký túc khác đều thò đầu ra ném ánh mắt đầy thương cảm về phía Điền Mộng Diêu.
Gương mặt bơ phờ của Điền Mộng Diêu lập tức thay đổi, trở nên mỏng manh yếu đuối.
Cô ta lẩm bẩm: “Ai bảo tôi không có tiền, không có chỗ dựa, chỉ có thể bị người ta mắng chứ.”
Trong căn phòng ký túc 310, một cô gái tóc đỏ mặc áo phông đen và quần dài, để lộ nụ cười đầy ẩn ý.
Xem ra loại người như này ở đâu cũng có.
Cô ấy đeo khuyên tai và khuyên môi, đút tay vào túi hỏi: “Đi không?”
Ba cô gái khác trong phòng lập tức ánh lên ánh mắt ngưỡng mộ đầy sao.
“Đi ngay đây!”
…
Tòa nhà giáo vụ.
Từng nhóm tân sinh viên lác đác kéo nhau vào.
Tay Tô Ngư xách hai túi đồ ăn sáng, bước theo sau.
Tin nhắn trong WeChat nhấp nháy liên tục, Triệu Mộc Tình nhắn: [Lớp phó nói lớp 07 của chúng ta họp lớp ở phòng 406.]
“Ừ, biết rồi.”
“Ấy, khoan đã.” Tô Ngư khó hiểu nói: “Sao cậu đã vào được nhóm lớp rồi?”
“Cậu chưa vào à? Lúc còn trong nhóm tân sinh viên đã có người kéo mình vào nhóm lớp rồi. Nhóm lớp thường do anh chị khóa trên lập, chính là lớp phó của chúng ta bây giờ đấy.”
“Thật không? Mình còn chẳng thèm để ý nhóm tân sinh viên ấy chứ.” Tô Ngư tiếp lời: “Vậy Tiểu Tình, nhớ kéo mình vào nhóm nha.”
“Okie.”
Hai cô bạn cùng chạy vội lên tầng bốn.
Vừa đến cửa lớp đã nghe vài nữ sinh bịt miệng cười khúc khích: “Đẹp trai quá đi, y như idol vậy! Có khi nào cậu ấy debut từ Hàn Quốc về không?”
Tô Ngư lẩm bẩm trong lòng: Có cần phải khoa trương thế không?
Nhưng khi bước vào phòng 406, ánh mắt cô lập tức bị chàng trai ngồi ở hàng cuối sát cửa sổ thu hút.
Đúng là vẻ đẹp của idol.
Từ mái tóc đến gương mặt, từng đường nét đều tinh xảo đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Nhưng mà hình như tâm trạng của idol này không được tốt lắm.