Phổ Nữ Vạn Nhân Mê Không Còn Chỗ Trốn

Chương 12

“Được thôi.”

Tô Ngư lặng lẽ rút điện thoại lại.

Cuộc sống của đại tiểu thư khiến người bình thường ghen tị đến rơi nước mắt.

Khi Tô Ngư lên cấp 7 và có được con Poppy 4 sao đầu tiên, một người đàn ông trung niên bước vào lớp với chiếc cốc thủy tinh trên tay.

Ông thổi nhẹ vào micro, cất giọng: “Các em, tỉnh táo lên nào!”

Tô Ngư tiếc nuối ấn đầu hàng, nhét điện thoại vào túi rồi nghiêm túc nhìn lên bục giảng.

Kiều Niệm ngồi bên cạnh cúi đầu nhìn Tô Ngư.

Gương mặt trắng trẻo, hàng mi dài in bóng nhẹ nhàng lên làn da.

Đáng yêu ghê.

Đáng yêu???

Kiều Niệm vội tu một ngụm nước khoáng, cảm thấy gu thẩm mỹ của mình hoàn toàn sụp đổ.

“Được rồi, các em nhìn lên đây. Thầy tên là Thi Dương Vinh, từ hôm nay sẽ là giáo viên chủ nhiệm kiêm giảng viên môn Hóa học của lớp mình.”

Lớp phó dẫn đầu vỗ tay nhiệt liệt.

Thi Dương Vinh giơ hai tay ra hiệu trật tự rồi tiếp tục nói: “Bây giờ thầy thông báo vài việc. Từ ngày mai, các em sẽ bắt đầu tham gia huấn luyện quân sự...”

Vừa nghe đến mấy chữ “huấn luyện quân sự”, tiếng than vãn bên dưới râm ran như tiếng vượn hú hai bên bờ sông, không thể dừng lại được.

“Thêm nữa, chúng ta cần bầu hai lớp trưởng, một nam một nữ. Tuần sau, lớp trưởng sẽ dẫn các em đi nhận tài liệu học tập.”

Sau khi nói xong, Thi Dương Vinh ngồi xuống ghế, cười nhẹ: “Bây giờ, các em tự giới thiệu bản thân để làm quen đi. Ai muốn làm lớp trưởng thì cứ mạnh dạn đứng lên phát biểu. Nhớ là có cộng điểm rèn luyện đấy nhé.”

Thầy chỉ tay vào hàng dọc chỗ Tô Ngư đang ngồi: “Bắt đầu từ các em, đi theo hình chữ S nhé.”

Người đầu tiên đứng lên là một nam sinh có dáng người cao lớn, nụ cười hiền hậu. Giọng nói sang sảng và khỏe khoắn: “Chào mọi người, mình là Du Thần, người Long Giang. Mình thích thể thao, nhất là bóng rổ. Ai thích đánh bóng thì cứ gọi mình, lúc nào cũng sẵn sàng!”

Sau phần giới thiệu khởi đầu của Du Thần, những người tiếp theo cũng tự tin hơn nhiều.

Đến lượt Triệu Mộc Tình, cô ấy rụt rè đứng lên, khẽ nói: “Chào mọi người, mình là Triệu Mộc Tình, đến từ Cảnh Châu.”

Nói xong, cô ấy vội ngồi xuống, thậm chí còn không dám thở mạnh.

Tô Ngư kế tiếp, đứng dậy mỉm cười: “Xin chào, mình là Tô Ngư, đến từ Trung Giai.”

Nghe đến cái tên Tô Ngư, ánh mắt của Chu Ứng Hoài ngồi ở hàng sau sáng lên.

Cậu ta nhìn về phía trước theo hướng giọng nói, nhưng lại chỉ thấy một gương mặt bình thường đến không thể bình thường hơn.

?

Không lẽ là Chu Ứng Hoài này không đủ đẹp trai, hay mắt thẩm mỹ của Tô Ngư khác người nhỉ?

Nhìn vào điện thoại với lời mời kết bạn vẫn chưa được chấp nhận, tâm trạng của cậu ta càng thêm bực bội.

Cô gái này đúng là đồ không có mắt.

Đến lượt Kiều Niệm, cô ấy đứng lên, thốt ra hai chữ ngắn gọn: “Kiều Niệm.” Rồi ngồi xuống ngay lập tức.

Một nam sinh bên cạnh trêu chọc: “Kiều Niệm, giới thiệu thêm vài thông tin hữu ích đi, ví dụ như cậu thích kiểu người thế nào chẳng hạn?”

Kiều Niệm bực bội nhắm mắt lại, không buồn trả lời.

Đúng là bọn khỉ từ núi Nga Mi xuống, phiền chết đi được.

Khi đến hàng thứ ba bên phải, cô gái tóc đỏ đứng lên.

Cô ấy chống tay lên bàn, cười thoải mái: “Mình là Tống An Hòa, là dân bản địa. Nhà mình có một quán bar nhỏ ở quận Uy An, cách đây một tiếng đồng hồ đi đường. Mọi người rảnh thì đến ủng hộ nhé, lần đầu tiên miễn phí toàn bộ luôn.”

Cô ấy nhìn thầy giáo chủ nhiệm và lớp phó, cười ranh mãnh: “Thầy Thi và lớp phó cũng vậy, cứ đến thoải mái nha.”

Tay thầy Thi đang cầm cốc trà khẽ run một cái.

Đúng là thế hệ sau càng lớn gan hơn thế hệ trước.

Du Thần huýt sáo vang dội: “Sếp Tống hào phóng thật!”

Tống An Hòa vẫy tay: “À mà, vụ lớp trưởng, nhớ bỏ phiếu cho mình nhé.”

Mấy nam sinh phía sau làm loa hét lớn: “An Hoà, không bầu cậu thì còn bầu ai nữa, chắc chắn phải là An Hoà của chúng ta!”