Vu Sùng mở thiết bị liên lạc ra tìm kiếm một lúc, rồi bỗng dưng mặt mày ủ rũ:
“Xong rồi, tôi quên mất là vừa đổ hết tinh thạch vào mấy món đạo cụ cấp S rồi!
Thật sự xin lỗi cô, Sương Nguyệt. Nhưng tôi nghe nói có một phó bản tài nguyên mới mở, hay là để tôi dẫn cô đi kiếm chút tinh thạch nhé?
Loại phó bản tài nguyên thế này hiếm lắm, ai đến trước thì hưởng trước!”
Giản Tùy Ngộ cũng đồng tình:
“Phó bản tài nguyên khá dễ qua cửa. Một đợt quái sẽ kèm theo một đợt tài nguyên. Để Vu Sùng dẫn cô đi, kiếm được bao nhiêu thì cứ gom bấy nhiêu.”
Vu Sùng không vui:
“Cái gì mà kiếm được bao nhiêu thì gom bấy nhiêu? Có đại gia ta đây, chắc chắn là quét sạch cả phó bản tài nguyên chứ còn gì nữa!”
Sương Nguyệt cũng muốn đi phó bản tài nguyên. Có Vu Sùng hỗ trợ thì đúng là như hổ mọc thêm cánh,tiết kiệm không ít sức lực nhưng cô không muốn nhận lợi ích mà không bỏ ra chút công sức nào.
“Anh cũng cần nuôi đạo cụ cấp S, vậy chúng ta cùng đi. Cứ chia theo công sức, ai đánh được bao nhiêu quái thì nhận bấy nhiêu tinh thạch.”
“Cái gì?!” Vu Sùng trừng mắt. “Rõ ràng để tôi bồi tội với cô mà!”
Sương Nguyệt kiên quyết:
“Nếu anh không đồng ý, tôi cũng không nhận lời.”
Giản Tùy Ngộ bật cười, vỗ vai Vu Sùng:
“Cô ấy đã nói vậy rồi, anh còn định cãi sao? Không phải lúc nào anh cũng bảo phải tôn trọng con gái à?” Vu Sùng ấm ức hừ hừ, cuối cùng cũng đành chịu thua:
“Được rồi, nhưng nói trước nhé, nếu trong phó bản có đồ gì tốt tôi đưa thì cô phải lấy!”
Sương Nguyệt không để tâm lắm. Phó bản tài nguyên thì toàn tài nguyên, còn có thể xuất hiện cái gì tốt hơn nữa?
Nhưng từ chối mãi cũng không hay, cô mỉm cười gật đầu:
“Được!”
Giản Tùy Ngộ đưa tấm thẻ chiến đội đã được làm gấp cho Sương Nguyệt:
“Đây là huy hiệu dành riêng cho cô. Tất cả mọi việc trong chiến đội đều có thể xử lý qua huy hiệu này.
Tôi đã nạp trước cho cô một triệu điểm liên minh. Cô có thể dùng điểm này để chi tiêu hàng ngày.”
Sương Nguyệt ngạc nhiên:
“Không phải đã nói là sẽ không nạp thêm điểm cho tôi nữa sao? Sao giờ lại nạp nhiều như vậy?”
Chưa kịp nói xong, tấm thẻ đã bị Vu Sùng giật lấy, nhét thẳng vào tay cô:
“Một triệu mà cũng gọi là nhiều à? Tùy Ngộ, cậu càng ngày càng keo kiệt đấy!”
Sương Nguyệt định phản bác, nhưng nhìn dáng vẻ lén lút của Vu Sùng, rõ ràng còn định nạp thêm cho cô sau lưng, cô đành im lặng. Hai người này đúng là không thể cãi lý được mà!
Giản Tùy Ngộ giải thích thêm:
“Trừ chi tiêu trong căn cứ, huy hiệu của chiến đội Xích Viêm còn một vài tính năng đặc biệt.
Dù cô ở đâu, kể cả trong phó bản kinh dị, trung tâm chiến đội vẫn có thể định vị vị trí của cô.
Nếu gặp tình huống nguy hiểm, cô chỉ cần nhấn ba lần vào nút đỏ bên cạnh huy hiệu, hai lần ngắn một lần dài.”
"Đây là cấp độ cầu cứu cao nhất trong chiến đội. Khi đó, thành viên chiến đội ở gần nhất sẽ không điều kiện đến cứu viện."
Sương Nguyệt ngạc nhiên nhận lấy huy hiệu chiến đội, không ngờ một huy hiệu nho nhỏ thế này lại có tác dụng bảo vệ mạng sống như vậy.
Định vị và cầu cứu – trong thế giới đầy rẫy hiểm nguy, điều này chẳng khác nào một tấm bùa hộ mệnh.
Nhớ lại trong phó bản Con rối, huy hiệu của chiến đội U Minh mà cô từng đánh mất, ngoài việc để người khác biết tên mình ra, hoàn toàn chẳng có chút tác dụng thực tế nào!
Quá tệ! Đánh giá một sao
Còn tự xưng là chiến đội của nhân vật chính? Đúng là làm trò cười cho thiên hạ!
Sương Nguyệt cẩn thận nhận lấy huy hiệu, nghiêm túc gắn nó trước ngực.
Cô nhìn về phía Vu Sùng:
"Chúng ta đi thôi."
Vu Sùng ngạc nhiên:
"Sương Nguyệt, cô định đi như thế này?"
Sương Nguyệt gật đầu:
"Ừ."
Vu Sùng:
"Vậy quần áo đẹp mà dì Trần chuẩn bị cho cô thì sao? Cô không mặc à?"
Sương Nguyệt lắc đầu:
"Không cần đâu."
Mặc dù dì Trần đã chuẩn bị cho cô rất nhiều quần áo đẹp, nhưng cô chỉ chọn bộ đồng phục thành viên bình thường nhất của chiến đội.
Đối với cô, những bộ quần áo lộng lẫy đó chẳng qua là đặc quyền.
Mà cô thì không cần đặc quyền. Càng chìm đắm vào chúng, cô càng dễ quên mất vị trí của mình.
Dù được sống lại một đời, vô tình thay đổi số phận của Giản Tùy Ngộ, cô vẫn chỉ là một kẻ pháo hôi yếu ớt, không chút năng lực.
“Cái gì chứ! Con gái thì phải mặc thật đẹp mới đúng!” Vu Sùng vẫn chưa chịu từ bỏ.
Giản Tùy Ngộ vỗ vai Vu Sùng:
"Vu Sùng, nếu cậu muốn Sương Nguyệt mặc đẹp, thì cậu nên cố gắng rèn luyện nhiều hơn.
Khi ra ngoài, để cô ấy không phải lo lắng bất cứ điều gì."
Vu Sùng ngạc nhiên nhìn Giản Tùy Ngộ, sau đó như hiểu ra điều gì, gật đầu mạnh mẽ:
"Anh nói đúng! Sương Nguyệt chắc chắn vẫn không yên tâm về thực lực của tôi, sợ rằng mặc đồ rườm rà sẽ ảnh hưởng đến việc chiến đấu của cô ấy!"
Sương Nguyệt:
Sương Nguyệt: …Cô không biết logic kỳ lạ của hai người này là thế nào, nhưng chắc chắn không phải cô nghĩ như vậy!
Nhưng nghĩ lại, nếu Vu Sùng trở nên mạnh hơn, liệu có phải anh ta sẽ không bị thương và mất trí nhớ trong phụ bản nữa không?
Đúng vậy!
Cô gật đầu, còn nghiêm túc động viên:
“Vu Sùng, cố gắng lên nhé!”
Nỗ lực, để chúng ta cùng thay đổi vận mệnh!
Vu Sùng như một chú cừu non bị lôi kéo vào tổ chức đa cấp, dưới sự “tẩy não” của Giản Tùy Ngộ và Sương Nguyệt, nhiệt huyết hừng hực, hô vang:
“Cố lên! Xông pha! Xông pha!”
Sương Nguyệt và Giản Tùy Ngộ liếc nhìn nhau,
Quả nhiên, kẻ ngốc rất dễ bị lừa.
Sương Nguyệt và Vu Sùng ngồi trên phi thuyền, cùng bốn thành viên khác đến phó bản tài nguyên vừa được mở.
"Nghe nói phó bản mới này khá khó, đã có một số đội lẻ và chiến đội nhỏ vào những cửa đầu, nhưng phần lớn đều phải dừng lại ở cửa thứ ba vì hỏa lực không đủ."
Phó bản tài nguyên, mỗi cửa là một phần thưởng.
Tùy vào độ khó, phó bản sẽ có từ năm đến mười cửa, càng về sau, tài nguyên nhận được càng nhiều.
"Tôi nghe nói lần này U Minh cũng chú ý đến phó bản tài nguyên này."
Vu Sùng khinh thường:
"U Minh? Chiến đội rác rưởi gì vậy, chưa từng nghe qua."
Sương Nguyệt kinh ngạc không tin, hóa ra trong mắt phản diện, U Minh lại tệ đến thế ?
Cô thử hỏi dò:
"Vu Sùng, anh chưa từng chạm trán với người của chiến đội U Minh à?"
Vu Sùng gật đầu:
"Đúng vậy, Nguyệt Nguyệt, cô biết chiến đội đó sao?"
"Tôi nhớ, hình như trước đây Sương Nguyệt thuộc chiến đội U Minh?"
"Im miệng! Sương Nguyệt đã nói rồi, đó là quá khứ đen tối.
Cậu nói ra trước mặt mọi người như vậy, chẳng khác nào kéo cô ấy ra giữa đường làm trò hề!"
Khóe miệng Sương Nguyệt giật giật:
...Thật sự cảm ơn các người.
Vu Sùng không ngờ, hóa ra Sương Nguyệt từng là người của U Minh. Anh mở to mắt, bắt đầu lục lại toàn bộ lịch sử trò chuyện của chiến đội.
Sau khi hiểu rõ những gì đã xảy ra trong phó bản trước, mắt anh bùng lên ngọn lửa căm phẫn:
"Đáng ghét, chiến đội U Minh! Dám ỷ thế ép người, bắt nạt Nguyệt Nguyệt như thế!
Lần này nếu gặp lại, tôi nhất định không tha cho chúng!"
Sương Nguyệt:
...Không cần kích động đến vậy đâu.
Tuy nhiên, cô lo lắng:
"Vu Sùng, trong chiến đội U Minh có một cô gái tên là Tô Mạt.
Nếu có thể, anh đừng tiếp xúc quá gần với cô ấy, được không?"
Vẫn còn nói nhẹ quá,
Thực ra, Sương Nguyệt muốn nói: Vì mạng sống của anh, hãy tránh xa cô ấy ra!!