Sương Nguyệt nhẹ nhàng phủi bụi trên cuốn sách, “rắc” một tiếng, nửa cuốn sách gãy lìa.
Sương Nguyệt: “......??”
Trời đất chứng giám! Cô thật sự không hề dùng chút sức nào cả!
Vậy nên, cuốn sách này rõ ràng là muốn gây sự với cô, đúng không!
Ngày đầu tiên đến thư viện của người ta đọc sách mà đã làm hỏng sách, Sương Nguyệt cảm thấy đầu mình ong ong.
Ánh mắt đầy chán ghét nhìn về phía “Thiên Sư Quyết”, Sương Nguyệt đặt cuốn sách trở lại hình dạng ban đầu, xếp ngay ngắn rồi tìm đúng vị trí trên giá để đặt vào.
Sau khi đặt xong, cô xoay người định rời đi.
“Bịch”, lại một tiếng nữa, Sương Nguyệt thật sự không dám tin, cuốn “Thiên Sư Quyết” này lại tự rơi xuống! Lần này còn rơi thẳng xuống chân cô.
Tình huống phát triển đến mức này, Sương Nguyệt từ từ ngồi xuống, tập trung nhìn chằm chằm vào cuốn sách. Giọng cô trầm thấp, lạnh lẽo:
“Thứ dơ bẩn nào dám lẻn vào Xích Viêm, không muốn sống nữa sao?”
Cuốn “Thiên Sư Quyết”: “...!!! Cô nói ai là đồ dơ bẩn? Có gan thì nói lại lần nữa xem!!!”
Tất nhiên, Sương Nguyệt không thể nhìn ra sự tức giận và tiếng oán trách trong lòng của một cuốn sách.
Cô chỉ nghĩ rằng có một loại yêu ma quỷ quái nào đó đã lẻn vào đây gây rối. Không chút do dự, cô rút thanh kiếm gỗ đào sau lưng ra.
Nhắm thẳng vào gáy cuốn sách, cô nghiêm nghị nói: “Tốt nhất là hiện nguyên hình, nếu không tôi sẽ đánh cho hồn phi phách tán.”
“Phụt!”
“Ai đó!”
Sương Nguyệt cảnh giác nhìn quanh, xoay đầu lại thì thấy một mái tóc đỏ thấp thoáng sau giá sách.
Cô nghiêng đầu, vừa hay mái tóc đỏ đó cũng nghiêng theo.
Chớp chớp mắt, xuất hiện trước mặt cô là nam pháp sư, trên mặt đầy hình xăm phức tạp, mặc một bộ pháp bào hoa lệ, rườm rà, có phần lố bịch!
Nam pháp sư bất ngờ tiến lại gần, Sương Nguyệt lập tức lùi về phía sau.
“Cô là thành viên mới mà Giản Tùy Ngộ vừa tuyển vào sao? Cuối cùng anh ta cũng hiểu ra, rằng con gái vừa nũng nịu vừa đáng yêu nhất.”
Nhớ lại những chuyện không vui ở kiếp trước, Sương Nguyệt lập tức cau mày: “Ý anh là gì?”
Nam pháp sư nhận ra sự lạnh nhạt của cô, nhướng mày rồi giữ một khoảng cách an toàn:
“Cô đúng là không giống mấy cô gái khác ngoài kia.”
Ánh mắt của Sương Nguyệt trở nên lạnh lẽo. Quả nhiên, trong một đội có người tốt thì cũng có kẻ tệ.
Cô thu kiếm gỗ đào lại, vò cuốn “Thiên Sư Quyết” đang nằm dưới đất thành một cục, nhét lại lên giá sách rồi quay người bỏ đi.
“Làm ơn, tránh đường.”
Pháp sư đỏ tóc không ngờ rằng tính khí của Sương Nguyệt lại lớn như vậy. Bị cô nói một câu, anh ta ngoan ngoãn nhường đường.
Phản ứng lại, anh ta không thể tin nổi, liền đuổi theo: “Cô không biết tôi là ai à?”
Sương Nguyệt cười nhạt: “Tôi nên biết anh à? Anh là cái thá gì?”
Pháp sư đỏ tóc đứng ngây ra.
Chuyện gì vậy, tình hình phát triển sai hướng rồi!
Trước giờ, lần nào anh ta xuất hiện cũng có người hét lên phấn khích, sau đó sẽ có ai đó giới thiệu anh ta là ai. Các cô gái lại càng thêm ngưỡng mộ.
Tại sao phản ứng của cô lại trái ngược như vậy, thậm chí còn có vẻ chán ghét anh ta!
Chẳng lẽ vì hôm nay chỉ có mình anh ta nên không ai làm “người dẫn chuyện”?
Nhìn thấy Sương Nguyệt sắp đi xa, pháp sư tóc đỏ vội vàng đuổi theo: “Này! Tôi là Pháp Sư đỏ tóc của Xích Viêm!”
Nghe thấy tiếng gọi từ phía sau, Sương Nguyệt như bị chó đuổi theo sau, lập tức tăng tốc chạy.
Pháp sư tóc đỏ nhìn bóng dáng cô chạy biến, đứng sững cả người.
Giây tiếp theo, anh ta khóc nức nở: QAQ
Tại sao? Chẳng lẽ cách xuất hiện của anh ta hôm nay có vấn đề?
Rõ ràng anh ta đã chọn bộ trang phục đẹp nhất rồi mà?
Vừa chạy được vài bước, Sương Nguyệt đâm sầm vào Giản Tùy Ngộ. Anh ta chặn cô lại: “Sao thế?”
Sương Nguyệt mặt đầy vẻ khó chịu: “Gặp phải một tên thần kinh.”
Pháp sư tóc đỏ chạy theo sau, vừa hay nghe được câu nói của cô, cả người như muốn tan vỡ.
Giản Tùy Ngộ nghiêng đầu nhìn pháp sư tóc đỏ, rồi lại nhìn vẻ mặt như vừa dẫm phải phân của Sương Nguyệt, lập tức hiểu ra.
Anh ta mỉm cười: “Sương Nguyệt, chắc cô hiểu lầm rồi.
Anh ta là thánh nam của bộ tộc pháp sư, từ nhỏ đã giữ thân như ngọc, không thể phá thân đồng tử.
Vì được nuôi lớn bên thánh cô, anh ta rất thích chơi với con gái
Nghe nói cô gia nhập đội, anh ta liền đến để tìm cô, muốn làm bạn với cô.
Tính tình anh ta còn trẻ con, lời nói và hành động đều rất thẳng thắn. Nếu anh ta khiến cô cảm thấy bị xúc phạm. Tôi sẽ bảo anh ta đừng đến gần nữa.”
Thánh... thánh nam?
Giữ thân như ngọc, thân đồng tử!!???
Sương Nguyệt cảm thấy mình bị đả kích mạnh mẽ, thân thể lung lay sắp đổ.
Không đúng!
Nghe đến miêu tả này, cô chợt nhớ ra, kiếp trước bên cạnh Tô Mạt đúng là có một người như vậy.
...
“Giản Tùy Ngộ, thả tôi ra! Tôi thích Sương Nguyệt! Cô ấy không giống mấy cô gái kỳ quặc ngoài kia!”
“Anh không thể ngăn cản tình bạn đẹp đẽ của chúng tôi!”
Kiếp trước, Vu Sùng cũng là một người trong hậu cung của Tô Mạt.
Trong một lần làm nhiệm vụ, anh bị thương và mất trí nhớ, sau đó được nữ chính nhặt về, bí mật chăm sóc sau lưng nam chính.
Vu Sùng có giá trị chiến đấu cao, lại là pháp sư, luôn xuất hiện đúng lúc để bảo vệ Tô Mạt. Lâu dần, anh trở thành cái gai trong mắt nam chính.
Ban đầu, nếu Tô Mạt thực lòng đối xử tốt với Vu Sùng thì cũng không sao.
Nhưng vấn đề là, Tô Mạt lại thèm muốn cảm giác mình là người duy nhất trong mắt Vu Sùng. Dù sau này thân phận của Vu Sùng bị lộ, cô ta vẫn một mực khẳng định những người khác đều là kẻ lừa đảo, chỉ ở bên cô ta mới là an toàn nhất.
Thậm chí, để thể hiện sức hút của mình, Tô Mạt còn đặt cho Vu Sùng một cái tên mang tính sỉ nhục cực kỳ — “Chú chó lông đỏ.”
Tô Mạt tự cho mình là ân nhân cứu mạng của Vu Sùng, nhưng thực chất chỉ đang tận hưởng sự bảo vệ độc quyền đó, đồng thời chà đạp lên nhân cách và đạo đức của anh.
Sau này, Vu Sùng vì Tô Mạt mà đối đầu với đồng đội cũ, thậm chí còn làm họ bị thương nặng. Cuối cùng, anh bị nam chính thừa cơ ám sát từ phía sau.
Khi Vu Sùng chết, không thấy Tô Mạt làm bất cứ điều gì để cứu lấy “chú chó lông đỏ” của cô ta!
Sau khi làm rõ kiếp trước của Vu Sùng, lúc này quay lại nhìn Vu Sùng đang khóc lóc bị Giản Tùy Ngộ lôi đi, Sương Nguyệt bất giác nhớ lại những gì đã xảy ra ở thư viện.
Vu Sùng dù có chút lấc cấc nhưng từ đầu đến cuối chưa làm gì quá đáng.
Hơn nữa, khi nói chuyện, ánh mắt anh trong sáng, không hề có chút tà niệm.
Nghĩ kỹ lại, có lẽ do Sương Nguyệt như chim sợ cành cong, phản ứng của cô mới trở nên quá mức.
“Giản Tùy Ngộ, thả tôi ra! Tôi thích Sương Nguyệt! Cô ấy không giống mấy cô gái kỳ quặc ngoài kia!”
“Anh không thể ngăn cản tình bạn đẹp đẽ của chúng tôi!”
“Chắc chắn anh đang ghen tị vì tôi được các cô gái yêu thích!”
Giản Tùy Ngộ cất giọng lạnh lùng: “Cậu dọa cô ấy sợ rồi, Sương Nguyệt nghĩ rằng đội Xích Viêm là nơi có thái độ tùy tiện trong quan hệ nam nữ.”
Vu Sùng khóc thút thít, ngoan ngoãn nhận lỗi: “Xin lỗi, lần sau tôi không dám nữa.”
Giản Tùy Ngộ giống như một giáo viên chủ nhiệm nghiêm khắc: “Lời hứa của cậu cũng giống con người cậu, chẳng đáng tin chút nào.”
Thấy Vu Sùng sắp bị Giản Tùy Ngộ ném ra ngoài, Sương Nguyệt vội vàng lên tiếng:
“Đội phó, thả anh ấy ra đi!”
Cả Giản Tùy Ngộ và Vu Sùng đều quay đầu nhìn cô. Vu Sùng lập tức phấn khích: “Nhìn xem! Tôi đã nói mà! Sương Nguyệt không phải người không hiểu lý lẽ !”
Sương Nguyệt hơi ngượng: “Vừa rồi tôi quá căng thẳng, thực ra Vu Sùng không làm gì cả, đều là hiểu lầm thôi.”
Giản Tùy Ngộ nhìn Sương Nguyệt: “Có phải đã gợi lại ký ức không tốt nào của cô không?”
Sương Nguyệt không nói, nhưng Giản Tùy Ngộ đã đọc được tất cả từ sắc mặt của cô.
Giản Tùy Ngộ cười lạnh: “Xem ra nơi gọi là U Minh đúng là quá bẩn thỉu.”
Anh ném mạnh Vu Sùng xuống đất, lạnh lùng nói: “Đã làm cô ấy sợ, cậu hãy bày tỏ thái độ đi.”
Vu Sùng thoải mái đáp: “Không thành vấn đề! Muốn tôi làm gì nào?”
Giản Tùy Ngộ: “Sương Nguyệt vừa nhận được một đạo cụ cấp S, nhưng để nâng cấp nó lên cần rất nhiều tinh thạch. Tinh thạch trong tay tôi đã đưa hết cho cô ấy, nhưng đây là vật phẩm tiêu hao, không thể gom đủ trong thời gian ngắn. Đưa toàn bộ tinh thạch cậu đang có cho cô ấy.”
Sương Nguyệt ngạc nhiên: “Như vậy không hay lắm đâu?”
Vu Sùng vung tay: “Không có gì không hay cả, chỉ là chuyện nhỏ thôi. Con gái với nhau, tất nhiên phải giúp đỡ nhau rồi!”
Sương Nguyệt cạn lời: …Ai con gái với anh chứ.
Đúng là vì ngốc nghếch như vậy, kiếp trước anh mới bị người ta lừa !