Vu Sùng chợt quay đầu lại, những món trang sức phức tạp trên tóc phát ra tiếng leng keng, "Sương Nguyệt, cô hãy nói thật cho tôi biết, có phải trước đây chính là Tô Mặc bắt nạt cô nhiều nhất không?"
Sương Nguyệt lắc đầu, "Không phải."
Cô là một pháo hôi nhỏ bé, còn Tô Mặc là nữ chính. Cô thậm chí không xứng để lọt vào mắt của Tô Mặc, huống chi nói đến chuyện bị cô ta cố ý bắt nạt.
Cô nhiều lắm cũng chỉ là một viên đá kê chân nhỏ bé, không đáng kể trên con đường phong thần của Tô Mặc mà thôi.
Vu Sùng nghi ngờ, "Thật không?"
Sương Nguyệt gật đầu, vẻ mặt đầy thành thật, "Thật mà."
Không ngờ, càng thấy Sương Nguyệt mang vẻ hờ hững, điềm nhiên, chân thành, Vu Sùng lại càng cảm thấy cô đang giấu kín nỗi đau đớn trong lòng mà không muốn bộc lộ ra ngoài.
Trong mắt Vu Sùng, anh như thấy Sương Nguyệt với gương mặt điềm tĩnh ấy đang co ro một mình trong đêm tuyết đen lạnh lẽo, run rẩy bên vệ đường, còn người phụ nữ tên Tô Mặc kia thì vừa dùng roi quất cô vừa cười ngạo nghễ.
"Vu Sùng, nếu muốn Sương Nguyệt mặc thật đẹp đẽ, cậu phải nỗ lực tu luyện hơn nữa."
Lời của Giản Tùy Ngộ đột nhiên như dòng chữ in đậm phóng to chạy ngang qua đầu Vu Sùng.
"Cạch"
Sương Nguyệt ngạc nhiên quay đầu.
Cô thấy Vu Sùng nheo mắt đầy nguy hiểm, nạp đạn cho khẩu Gatling của mình, nở một nụ cười tà ác.
"Ngày này năm sau, chính là ngày giỗ của người phụ nữ tên Tô Mặc kia."
!!!
Đôi mắt của Sương Nguyệt mở lớn, đây là chuyện gì vậy!
Sao tự dưng lại làm quá lên thế này, rốt cuộc Vu Sùng đã tự tưởng tượng ra điều gì vậy!!
Đừng mà!
Cô không muốn Vu Sùng thích Tô Mặc, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là cô muốn anh đi gϊếŧ nữ chính!
Tô Mặc có hào quang nữ chính, ai biết được nếu Vu Sùng thật sự ra tay thì có bị phản phệ hay không, thậm chí chết thảm hơn nữa!
Cô lập tức dùng tay che nòng khẩu Gatling lại, giơ ba ngón tay lên trời thề, "Vu Sùng, tôi là nghiêm túc, Tô Mặc thật sự, thật sự chưa từng bắt nạt tôi.
Tôi chỉ là không muốn người bạn tốt của mình thân thiết với các cô gái khác nên mới đưa ra yêu cầu tùy hứng này.
Thật đấy ,tôi thề!
Tô Mặc vô tội, cậu tuyệt đối đừng động sát tâm."
"Tổ tông của tôi ơi, làm ơn bớt khiến người khác đau đầu một chút!"
Nghe thấy Sương Nguyệt nói vì thích mình mà đưa ra lời nói đó, Vu Sùng lập tức bối rối, gãi đầu cười ngượng, "Này, cô phải nói sớm chứ. Yên tâm, Sương Nguyệt, tôi nhất định sẽ là người đối tốt với cô nhất trên thế gian này!"
Thấy Vu Sùng cuối cùng cũng vui vẻ cất khẩu Gatling đã nạp đạn đi, Sương Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy các thành viên trong đội đều lộ vẻ kinh ngạc, há hốc mồm.
Sương Nguyệt, "Hả? Sao thế?"
Các thành viên đồng loạt lắc đầu.
"Không có gì, chỉ là lần đầu tiên thấy Vu Sùng dễ dỗ như vậy."
"Ngoài đội trưởng và đội phó ra, Vu Sùng chưa từng chịu thua ai cả."
"Nhưng đội trưởng là vì dùng vũ lực áp chế, không nghe lời thì đánh đến khi nghe. Đội phó là dùng trí tuệ áp chế.
Còn Sương Nguyệt thì... làm cách nào để thuyết phục Vu Sùng ?"
Sương Nguyệt nghĩ ngợi rồi nói, "Có lẽ là chân thành ."
Mọi người ngơ ngác, "Hả?"
Sương Nguyệt mỉm cười, nghiêng đầu liếc nhìn Vu Sùng đang tỉ mỉ tết tóc cho cô.
Những người càng đơn thuần, càng dễ nhận ra ai thật lòng tốt với mình. Dùng chân thành đổi lấy chân thành, họ có thể cảm nhận được điều đó.
Tuy nhiên, Sương Nguyệt vẫn có chút thắc mắc.
Vậy kiếp trước, sau khi mất trí nhớ, tại sao Vu Sùng lại vô điều kiện bảo vệ Tô Mặc? Lẽ nào thực sự hào quang nữ chính vô địch, không thể trái lại được?
Nghĩ đến đây, trái tim vừa thả lỏng của Sương Nguyệt lại thắt chặt.
Rất nhanh, phi thuyền đã đến vị trí của phó bản tài nguyên.
Sương Nguyệt không thấy bóng dáng phi thuyền của đội U Minh ở ngoài phó bản, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cùng lúc họ hạ cánh, một chiếc phi thuyền khác cũng đáp xuống.
Điều khiến mọi người kinh ngạc là mức độ xa hoa của chiếc phi thuyền này không kém cạnh so với phi thuyền của Xích Viêm.
Dù phi thuyền mà họ đi chỉ là loại phổ thông nhất trong đội Xích Viêm, nhưng đặt trong cả Liên Minh, nó đã thuộc loại cao cấp.
Một chiếc phi thuyền có thể sánh ngang với Xích Viêm, bên trong đó rốt cuộc là ai?
Vừa bước xuống phi thuyền, Sương Nguyệt đã nghe thấy tiếng kinh ngạc của mọi người:
"Không ngờ là Trần gia, một trong bốn gia tộc lớn của Liên Minh, lại đến một phó bản tài nguyên nhỏ như thế này!"
"Nhưng chẳng phải nghe nói con trai trưởng nhà họ Trần đang tham gia phó bản cốt truyện ở phía Nam, nhất thời không thể thoát thân được sao?"
"Này, nói là nhà họ Trần, cũng không nhất định phải là con trai trưởng chứ? Chẳng phải nhà họ Trần còn có một cậu út sao?"
"Là cậu ấm ăn chơi nhà họ Trần, Trần Nguyên Lãng? Nhưng Trần Nguyên Lãng còn cần tự mình đi kiếm tài nguyên sao?"
"Nhìn xem, trong phi thuyền còn ai ngồi kìa?"
"Đó... đó chẳng phải là mỹ nhân số một thời mạt thế, Tô Mặc!"
Mí mắt phải của Sương Nguyệt giật mạnh, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Không ngờ lần này Tô Mặc không đi phó bản cùng người của U Minh mà lại đi cùng tên công tử bột nhà họ Trần.
Kiếp trước, bên cạnh Tô Mặc có quá nhiều người theo đuổi, đến mức Sương Nguyệt gần như bị mù mặt. Có người bình thường đến mức cô thậm chí không nhớ được tên.
Nhưng tên công tử bột Trần Nguyên Lãng này, Sương Nguyệt lại nhớ rất rõ.
Không phải vì hắn đẹp trai, mạnh mẽ hay xuất thân danh giá, mà vì hắn là người đặc biệt đạo đức bại hoại, tam quan méo mó.
Là con út nhà gia tộc lớn, từ nhỏ được cưng chiều, trong mắt Trần Nguyên Lãng, những người bình thường như Sương Nguyệt chỉ là đám dân đen hèn mọn.
Theo hắn, Sương Nguyệt đừng nói đến việc trở thành đồng đội cùng đội với Tô Mặc, ngay cả việc xuất hiện trong mắt cô ta cũng không xứng.
Người bình thường, trong mắt hắn, chỉ là nô ɭệ của những kẻ ở tầng lớp cao như hắn!
Có thể tưởng tượng được mỗi lần gặp mặt, Sương Nguyệt đều bị Trần Nguyên Lãng làm cho ghê tởm không chịu nổi.
Còn Tô Mặc, bề ngoài thì như tỏ vẻ khó xử, nhưng thực tế chưa bao giờ nói giúp một câu nào cho người bình thường.
Nói trắng ra, trong lòng Tô Mặc, suy nghĩ của cô ta và Trần Nguyên Lãng là y hệt nhau.
Người bình thường, đều là con kiến!
"Mặc Mặc, em yên tâm, lần này anh mang theo đội quân mạnh nhất của nhà họ Trần, nhất định sẽ giúp em vượt qua toàn bộ phó bản, mang hết tài nguyên dâng trước mặt em."
Trần Nguyên Lãng tỏ vẻ ân cần, Tô Mặc lại làm bộ kiên định, "Nguyên Lãng, anh nên biết, em không phải là loại người ham mê vật chất.
Dù anh mang hết tài nguyên đến cho em, cũng không có nghĩa em sẽ ở bên anh."
Trần Nguyên Lãng gật đầu lia lịa, "Tất nhiên anh biết, mấy tài nguyên này chỉ là món quà nhỏ, không đáng gì cả, em cứ nhận, đừng nghĩ ngợi gì!"
Thấy Trần Nguyên Lãng biết điều như vậy, khóe môi Tô Mặc khẽ nhếch, nhưng vẫn giả bộ khó xử nói:
"Nguyên Lãng, anh càng nói vậy, em càng không dám nhận."
Trần Nguyên Lãng vội vã, "Đừng! Mặc Mặc, đã đến đây rồi, chẳng phải em vừa mới lấy được đạo cụ cấp S, đang cần tinh thạch sao?"
Nghĩ đến đạo cụ vừa lấy được, đúng là cần tinh thạch, Tô Mặc dứt khoát ỡm ờ, "Vậy được rồi."
Nghe ý tứ trong lời nói của hai người, dường như toàn bộ tài nguyên trong phó bản này đã là vật trong túi của bọn họ.
"Hừ! Đây là con khỉ nào mà dám khoác lác thế?
Tiến hóa xong chưa mà dám tuyên bố sẽ vượt qua toàn bộ phó bản?
Cũng không nhìn xem, ở đây có mặt tiểu gia ta, đến lượt đám rác rưởi các người lên tiếng sao?"
Sương Nguyệt mờ mịt quay đầu, chỉ thấy Vu Sùng với vẻ mặt kinh điển của phản diện, nói ra những lời ngông cuồng nhất với nhân vật chính.
"Bang"
Cái gì gãy thế?
Ồ...
Hóa ra là dây thần kinh trong não cô vốn đang căng thẳng đã đứt mất rồi.