Beta Hầu Gái Không Muốn Bị Cuốn Vào AO Tu La Tràng

Chương 28

Biết Alpha ăn rất nhiều, lại đang cần dưỡng thương, Hạ Phù quyết định mua cơm đủ cho ba người, với đầy đủ thịt và rau.

"Cậu ăn được hành tây và cà chua không?"

Cô nhìn vào hộp cơm, rồi lại ngước lên nhìn Hedwin, như thể đang tìm chủ đề để nói chuyện.

Hedwin im lặng vài giây, sau đó gật đầu, trả lời ngắn gọn: "Được."

Hạ Phù: "Hả?"

Cô chớp mắt, ngơ ngác hỏi lại:

"Ý mình là cậu có ăn được hai món đó không, tức là không kén ăn chứ?"

Hedwin lại ngừng một chút, như thể câu hỏi của cô rất nghiêm túc, cần phải suy nghĩ kỹ lưỡng vài giây trước khi trả lời:

"Đúng, ăn được."

Cậu nói xong, ánh mắt liếc qua hộp cơm như vô tình, nhưng chẳng hiểu sao, ánh nhìn lại bất động ở một chỗ.

...Nhìn chằm chằm vào đĩa sườn!

Hạ Phù trợn tròn mắt, nhìn Hedwin, không, là nhìn một chú chó nhỏ khao khát miếng sườn. Trong lòng bỗng dâng lên cảm giác thương yêu kỳ lạ.

Hiểu được ý cậu qua ngôn ngữ cơ thể, cô hào phóng gắp thêm thật nhiều sườn vào hộp cơm của Hedwin. Mặc dù dáng người cậu gầy gò, thực tế lại ăn rất khỏe. Đến cuối cùng, ngoài phần cơm dư, toàn bộ số thịt đều "bốc hơi" vào bụng Hedwin.

Sau khi từ tốn "dọn sạch" đĩa thịt, Hedwin cúi đầu, dường như đang suy nghĩ gì đó. Một lúc sau, cậu ngước lên nhìn thẳng vào Hạ Phù.

Bắt gặp ánh mắt cô, Hedwin thoáng do dự, rồi không nói không rằng, cúi đầu ăn hết phần rau bị gạt sang một bên trong hộp cơm.

Hạ Phù: ...Gì cơ, mình còn chưa nói gì mà.

Cô nghĩ thầm: Một chú chó nghe lời... Không đúng, một bạn cùng phòng ngoan ngoãn ngoài dự kiến đấy chứ!

Hedwin rất ít nói. Sau bữa ăn, Hạ Phù cố gắng bắt chuyện vài câu. Cậu trả lời nghiêm túc, nhưng chỉ được dăm ba câu là chẳng biết nối tiếp ra sao.

Trong sự yên lặng, không đến mức gượng gạo, Hạ Phù dần nhận ra vài nét đặc trưng của Hedwin và mơ hồ hiểu được tính cách cậu.

Người này dường như rất... chậm chạp.

Không phải kiểu chậm hiểu các mối quan hệ xã hội, mà là cậu phản ứng với mọi thứ xung quanh rất chậm. Phản xạ bản năng của cậu luôn đi trước suy nghĩ một bước. Ví dụ như khi Hạ Phù nói chuyện, Hedwin sẽ nhìn sang trước, lặng lẽ đối diện với cô vài giây, rồi khuôn mặt đẹp đẽ nhưng lãnh đạm của cậu mới nở nụ cười hoặc thể hiện biểu cảm phù hợp với cuộc hội thoại.

Sau đó, phải đợi thêm một chút, cậu mới trả lời câu hỏi của cô.

Điều này làm Hạ Phù có cảm giác mỗi khi nói chuyện với Hedwin, cậu luôn chậm hơn một nhịp. Đôi khi, cô đã nghĩ cậu sẽ không trả lời nữa, chuẩn bị chuyển sang chủ đề mới, thì... cậu bất ngờ lên tiếng, trả lời đúng câu hỏi trước đó.

...Đợi đã, chuyện này...!

Hạ Phù cảm thấy quen quen. Cô lo lắng hỏi cậu có thấy khó chịu hay bất ổn ở đâu không. Hedwin im lặng vài giây, rồi đáp ngắn gọn:

“Không có.”

Nhưng điều đó không làm Hạ Phù bớt lo. Ngược lại, sự lo lắng trong lòng cô càng tăng lên.

Có phải cậu ấy đang mắc bệnh gì không nhỉ?

Nó giống như tình trạng của bà ngoại Hạ Phù khi còn ở Lam Tinh, trí nhớ giảm sút do tuổi già, khiến bà phản ứng rất chậm.

Nhưng trí nhớ của Hedwin thì không tệ chút nào. Khi trò chuyện, cậu thậm chí nhớ rõ từng chi tiết về lý do tại sao cậu ở đây, với giọng điệu bình thản, và đôi khi còn hỏi ngược lại Hạ Phù về thông tin cơ bản của cô.

Cả hai đã trao đổi tên nhau. Suốt buổi chiều làm việc trong trang viên, Hạ Phù vẫn nghĩ về Hedwin. Sau khi kết thúc công việc, cô không đến quán rượu như thường lệ. Thực ra, những ngày gần đây, cô đã xin nghỉ ở chỗ làm thêm.

Ban đầu, Hạ Phù nghĩ mình sẽ nhận nuôi một chú chó, nên muốn dành vài ngày ở nhà để giúp "bé cún" thích nghi với môi trường mới.

Hạ Phù:....

Thôi vậy, đã nuôi rồi thì cứ nuôi thôi. Nghĩ đến chú chó cô từng muốn nhận nuôi, Hạ Phù lau nước mắt, cố tự an ủi bản thân.

Giờ còn biết làm gì nữa? Đành dành thêm thời gian ở bên Hedwin, biết đâu trò chuyện nhiều sẽ giúp cậu ấy phản ứng nhanh hơn. Điều đó cũng tốt mà!

Như thế, cô cũng sẽ cảm thấy bớt áy náy về việc "làm khó" Hedwin theo yêu cầu của Otto.

Buổi tối, khi Hạ Phù rảnh rỗi về lại phòng, cô cẩn thận khóa cửa, sau đó đi đến bên giường. Cả hai nhìn nhau một lát: Cô thì ngồi trên giường, còn Hedwin ngồi dựa vào tấm thảm dưới đất.

"Làm gì đó đi." Hạ Phù đề nghị. Nghĩ đến yêu cầu của Otto, cô quyết định "mặc kệ công việc", để Hedwin nghỉ ngơi. "Xem phim nhé! Gần đây có bộ mới hay lắm..."

Cô tươi cười lấy chiếc terminal của mình ra, nhưng vừa bật màn hình lên, cái tên hiện trên giao diện khiến nụ cười của Hạ Phù cứng đơ.

Cô vội vàng bấm tắt, nhét terminal vào túi.

Gì thế này! Sao Otto lại gọi vào giờ này? Chẳng lẽ định kiểm tra hằng ngày xem mình đã "ôm" à nhầm, "làm khó" Hedwin hay chưa à?

Đúng là quý tộc rảnh rỗi không có việc gì làm!

Nhìn ánh mắt bình thản của Hedwin, Hạ Phù không thể trả lời cuộc gọi ngay lúc này. Đặc biệt là khi cô vừa mới đề nghị cùng cậu xem phim.

Thôi, để muộn chút nữa rồi tính, cô tự nhủ.

Hạ Phù ngập ngừng, ánh mắt liếc sang tủ đầu giường, nơi đặt mấy cuốn tiểu thuyết tình yêu cô mua về nhưng chưa kịp đọc.

Xem phim giờ không thích hợp, lỡ Otto lại gọi nữa thì mất hứng.

"Thôi kệ." Cô bực bội chống hông, giơ tay chỉ đạo:

"Không xem thì không xem, để mình kể chuyện cho cậu nghe!"