Beta Hầu Gái Không Muốn Bị Cuốn Vào AO Tu La Tràng

Chương 29

Hai tiếng sau, Hạ Phù ôm chặt cuốn tiểu thuyết tình yêu, nước mắt lưng tròng. Vừa sụt sùi, vừa mếu máo, câu từ lắp bắp không rõ ràng, nhưng cô vẫn kiên cường tóm tắt lại nội dung cho Hedwin nghe.

“Hu hu hu... Rồi sau khi sự thật được phơi bày, bạch nguyệt quang tiểu thư chân chính đã được đón về nhà.”

“Công tước cũng nhận ra mình nhận nhầm ân nhân cứu mạng năm đó, thế là đuổi tiểu bạch hoa... hức... hu hu hu... ra khỏi đế quốc.”

Hedwin: “...”

Căn phòng tĩnh lặng, chỉ vang lên tiếng sụt sùi của Hạ Phù cùng đoạn hồi tưởng đứt quãng của cô.

Chàng thiếu niên Alpha với mái tóc đen, đôi mắt xanh biếc tựa biển sâu và dung mạo thanh thoát như yêu tinh biển cả, nghiêng đầu lắng nghe giọng nói của Hạ Phù. Gương mặt cậu điềm tĩnh, nhưng ánh mắt không biết từ khi nào đã hiện lên vẻ ngơ ngác.

Hedwin hơi nhíu mày, cố gắng ghép nối những mảnh vụn trong lời kể lộn xộn của cô gái tên Hạ Phù để dựng lên mạch truyện khiến cô khóc đến mức này.

Nhưng dù đã rất nỗ lực, cậu chỉ nhớ được những tình tiết như ai tát ai một cái, ai rút thận của ai, hay cảnh vài Omega cắn xé, hãm hại nhau để tranh giành nam chính Alpha. Và đặc biệt, cậu không thể quên được câu thoại kỳ lạ của vị công tước: “Omega, em có biết mình đang đùa với lửa không?”

Là một chàng trai chưa từng có kinh nghiệm tiếp xúc với phái nữ, Hedwin thoáng chần chừ, liếc nhìn Hạ Phù đang đắm chìm trong đoạn kết bi thương của câu chuyện. Cậu không chắc mình có nên hỏi ra những thắc mắc trong đầu hay không.

Nhưng trước hết, có phải nên trấn an cô ấy không? Hedwin lặng lẽ nghĩ. Nhất là khi chiếc terminal của cô đã rung đến ba lần, mà với tình hình tối qua, khả năng cao là Otto đang gọi đến. Nếu Hạ Phù không trả lời, rất có thể cô sẽ bị trừng phạt vì tội chậm trễ.

“Câu chuyện kết thúc ở đây phải không?”

Không muốn thấy cô gái hoạt bát trước mắt mình rơi vào hoàn cảnh thê thảm như vậy, Hedwin chuyển ánh nhìn đi chỗ khác, lúng túng cố gắng kéo cô ra khỏi cảm xúc:

“...Bạch nguyệt quang đã ở bên công tước, như vậy là cái kết tốt rồi.”

“Hu hu hu, nhưng đây đâu thể coi là HE chứ! Bạch nguyệt quang đã phải thay tim, thận, gan, phổi cho tiểu bạch hoa một cách miễn cưỡng. Dù công tước đã xin lỗi, nhận sai, và hai người họ làm hòa, nhưng cô ấy làm sao vượt qua được nỗi đau này hả hu hu...”

Hạ Phù vừa cắn chăn vừa khóc.

Hedwin: “...”

Hạ Phù vừa khóc vừa kể, khiến Hedwin nghe được câu được câu mất, chẳng ghép nổi mạch truyện. Thì ra câu chuyện là như vậy sao?

Nhưng tại sao bạch nguyệt quang vẫn sống được sau khi bị thay hết tim, gan, phổi, thận?

Và tại sao Omega này lại có thể làm hòa với công tước? Cô ấy không gϊếŧ ông ta sao? Theo mức độ thân mật của hai người, việc đó đáng ra không khó chứ.

Hedwin bắt đầu chìm vào suy tư, ánh mắt xa xăm, gương mặt đẹp đẽ trở nên trầm lắng, như đang suy ngẫm về triết lý nhân sinh.

“Đừng khóc nữa.”

Sau một phút nghiền ngẫm mà vẫn không thể hiểu được logic của câu chuyện, Hedwin từ bỏ nỗ lực, lưỡng lự một chút rồi lên tiếng với giọng điệu ngập ngừng nhưng dứt khoát:

“Đây là chuyện không thể xảy ra trong đời thực.”

“À, tôi biết mà.” Hạ Phù lau nước mắt, sụt sịt đứng dậy khỏi giường, xỏ dép và cầm lấy terminal.

“Chỉ là tôi cảm thấy ngoài đời vẫn có những chuyện như thế này chứ, yêu đến mù quáng, để rồi bị người mình yêu thương nhất làm tổn thương.”

“Sẽ không có đâu.” Hedwin cụp mắt xuống, khẽ trả lời. Giọng nói bình tĩnh và chắc nịch của cậu khiến Hạ Phù phải lén nhìn cậu một cái.

Ơ? Cậu nhóc này đang an ủi mình sao? Hạ Phù nghĩ thầm, cảm thấy hơi bất ngờ.

“Không ai có thể sống sót sau khi bị thay toàn bộ tim, gan, phổi và thận cả.”

Hedwin dừng vài giây để sắp xếp từ ngữ, sau đó bình thản nhìn Hạ Phù, chậm rãi phân tích bằng kinh nghiệm "đánh đấm nhiều năm" của mình:

“Nên nếu ở ngoài đời, bạch nguyệt quang đã chết ngay từ chương đầu tiên, sẽ chẳng có câu chuyện nào tiếp theo cả.”

... Đáng ghét, hóa ra không phải đang an ủi mình!

Cuộc gọi từ “ngài tiền vàng” cuối cùng cũng được kết nối. Không ngoài dự đoán, Otto vừa trêu chọc Hạ Phù đôi câu xong liền yêu cầu cô thực hiện “một cái ôm” khác dành cho Hedwin.

Nhìn cô gái với vẻ mặt uể oải, miễn cưỡng chỉnh lại terminal rồi chậm rãi bước về phía mình, Hedwin, vốn luôn giữ sự bình thản, thoáng hiện lên vẻ ngẩn ngơ khó hiểu.

Vì sao chứ? Rõ ràng mình vẫn chưa làm được gì có giá trị cho vị thân vương này.

Trong cuộc đời của Hedwin, chưa bao giờ cậu nhận được sự thiện ý nào như vậy. Không ai sẵn lòng làm điều gì tốt đẹp cho một đứa con ngoài giá thú không được yêu thương, nhất là khi cha cậu luôn cho rằng sự tồn tại của cậu chỉ mang lại nỗi nhục nhã.

Nhưng Hedwin chưa từng để tâm.

Cậu lớn lên trong sự chế giễu và bạo hành quen thuộc, dần tự học được luật sinh tồn của một Alpha. Dù đế quốc đã bước vào thời kỳ văn minh liên sao, nhưng bản năng dã thú khắc sâu trong gen Alpha vẫn không hề thay đổi.

Muốn thứ gì, hãy chiến đấu mà giành lấy, sẵn sàng đánh đổi cả máu và sinh mệnh.

Còn nếu tham vọng quá lớn, thì thậm chí cả lòng tự tôn cũng phải bỏ lại. Alpha cạnh tranh tàn khốc nhưng công bằng. Hedwin hiểu rõ hơn bất cứ ai.

Cậu tỉnh táo nhận ra du͙© vọиɠ trong tim mình, vì thế cậu là người duy nhất có cơ hội diện kiến thân vương.

Miễn là có thể đứng ở vị trí đủ cao để nắm trong tay tự do nhất định, lòng tự tôn mà đồng loại xem trọng đối với cậu chẳng có ý nghĩa gì.

Ngay cả khi không có Otto, người khác cũng sẽ coi cậu như một con chó.