Beta Hầu Gái Không Muốn Bị Cuốn Vào AO Tu La Tràng

Chương 27

"Tôi có thể hỏi tại sao không?" Hạ Phù lí nhí hỏi, giọng nhỏ đến mức như tiếng muỗi kêu. "Ít nhất ngài cũng nên đưa ra một lý do chứ?"

Otto chẳng có ý định giấu giếm, tùy tiện đáp:

"À, vì Hedwin cực kỳ sợ Beta. Một trong những lý do tôi để cô chăm sóc cậu ta cũng là vì điều này đấy."

"Cô ở bên cậu ta có thể giúp cậu ta khắc phục điểm yếu này. Vượt qua được rào cản tâm lý, sức mạnh của Hedwin sẽ tăng thêm một bậc. Đối với cậu ta, đây là điều tốt. Tôi biết cô không giỏi bắt nạt người khác, nhưng thi thoảng chạm vào cậu ta thì chắc làm được, đúng không?"

"Ưm… nhưng mà…"

"Một trăm đồng vàng." Otto kéo dài giọng, nở nụ cười ranh mãnh nhắc nhở.

"Biết rồi, biết rồi mà!"

Hạ Phù bực tức lườm cậu một cái. Cô làm theo yêu cầu, đặt thiết bị liên lạc lên bàn ở vị trí có thể quay được cả hai người, sau đó ngồi xuống cạnh Hedwin với vẻ đầy ngập ngừng.

"Xin lỗi..."

Một lần nữa, Hedwin nghe thấy giọng nói mềm mại, pha chút áy náy của cô gái. Hàng mi của cậu khẽ động, dường như muốn mở mắt nhìn cô, nhưng bất kể cố gắng thế nào, trong tầm mắt cậu chỉ là những mảng bóng mờ chồng chéo.

"Tôi sẽ không làm cậu đau đâu… Là tại Otto ép thôi…"

Giọng nói nhẹ nhàng của cô vang lên, tiếp sau đó là một cái ôm thoảng mùi kẹo ngọt và hương xà phòng. Cái ôm chạm nhẹ lên da cậu rồi rời đi ngay lập tức.

Trong khoảnh khắc ấy, Hedwin có cảm giác như một đám mây vừa đáp xuống l*иg ngực mình. Trong khi ý thức của cậu còn lơ lửng, cơ thể thiếu niên non nớt lại không thể kiểm soát được, khẽ run lên. Nhịp thở của cậu trở nên gấp gáp, và cậu bất giác dùng đầu lưỡi cọ nhẹ vào răng nanh, cảm nhận cơn ngứa ngáy kỳ lạ ở đầu răng ngày càng dữ dội.

...Cậu lại muốn cắn thứ gì đó. Ý nghĩ này bất ngờ lóe lên lần nữa trong đầu Hedwin.

Cậu không hề cảm thấy sợ hãi, trong lòng chỉ còn lại một cảm giác khó tả, giống như một sự hưng phấn âm ỉ. Phần da sau gáy cậu thậm chí còn âm ỉ nóng lên, khiến cơ thể phát sinh những phản ứng vô thức, mạnh mẽ hơn cả phản ứng khi đối diện với Beta trước đây.

Sau đó, cậu nghe thấy tiếng cười vui vẻ của Otto. Anh đang khen ngợi một người tên là "Hạ Phù" rằng cô đã làm rất tốt.

À…

Hedwin suy nghĩ ngưng lại, đến khi định thần lại, trong đầu chỉ còn một câu hỏi mơ hồ: Vì sao cô gái kỳ lạ này lại ôm mình? Là lệnh của Otto? Nhưng tại sao?

Rất lâu sau đó, khi tựa vào tường, nhắm mắt nghỉ ngơi, Hedwin vẫn nhíu mày, suy nghĩ mãi về câu hỏi đó.

Cậu không thể hiểu được.

Rốt cuộc mình đã làm gì mà lại được "thưởng" như vậy?

"Ơ? Hạ Phù?"

Trên hành lang, Hạ Phù đang khệ nệ ôm hai chồng hộp cơm cao ngất, lén lút bước đi thì bị một đồng nghiệp mắt tinh gọi lại.

"Hôm nay sao lại lấy nhiều cơm thế? Em mang cho ai à?"

"À ha ha... chuyện đó là..."

Hạ Phù cười gượng, trong đầu cuống cuồng tìm một cái cớ phù hợp.

Đồng nghiệp chẳng để ý đến sự bối rối của cô, tự mình đoán luôn:

"Nghe nói em nuôi một con chó lớn nhỉ? Có phải mang cơm cho thú cưng không?"

Biểu cảm của Hạ Phù gần như đông cứng, nhưng vẫn cố gượng cười đáp:

"Ừm ừm, đúng rồi đó."

"Chị biết ngay mà. Nhưng này, chó không nên ăn thức ăn của người lâu đâu. Để lần sau chị nhờ chị gái chị, chị ấy có cửa hàng thú cưng, bán sỉ thức ăn cho chó giá rẻ cho em nhé."

Hạ Phù sợ nếu nói thêm, cô sẽ không kìm được cơn ngượng mà chui xuống đất mất. Cô ậm ừ cảm ơn hai tiếng, rồi lập tức co chân chạy trốn. Trên đường, vài đồng nghiệp định chào cô, nhưng họ chỉ thấy một cơn lốc màu nâu đậm vụt qua, để lại dáng vẻ hoảng hốt như cơn gió xoáy.

Về đến phòng, Hạ Phù đặt chồng hộp cơm xuống đất, lau mồ hôi lấm tấm trên trán. Trong phòng, Alpha trẻ tuổi dường như nhận ra có động tĩnh, đôi mắt xanh biếc khẽ liếc sang, lặng lẽ bắt được hình bóng nhỏ nhắn phía đối diện.

Hedwin vẫn giữ nguyên tư thế dựa vào tường từ lúc Hạ Phù rời đi. Chiếc áo sơ mi vốn rách nát và đầy máu đã được cô vá lại và giặt sạch từ tối hôm trước, giờ đây chỉnh tề và kín đáo.

Tóc đen rủ xuống bên tai, để lộ phần cổ thon dài trắng trẻo. Thần sắc lơ đãng, như đang mải nghĩ đâu đó, nhưng khi nghe thấy tiếng động, ánh mắt mờ đυ.c của cậu dần lấy lại sự tập trung.

"Hà... Cuối cùng cũng xong!"

Hạ Phù thở hắt ra, nghỉ ngơi một lát rồi bê hộp cơm tiến lại gần Hedwin. Cô ngượng ngùng cúi đầu mỉm cười với cậu:

"Ăn cơm thôi!"

Dù bị thương nặng như vậy, cơ thể Alpha vượt trội vẫn giúp Hedwin tỉnh lại vào sáng sớm.

Cậu không làm gì, chỉ im lặng ngồi tựa vào tường. Khi Hạ Phù lờ mờ tỉnh dậy lúc sáng, điều đầu tiên cô thấy là đôi mắt xanh biếc, trầm tĩnh nhìn cô. Điều đó suýt khiến cô ngừng thở vì sợ.

Nhưng mà…

Hạ Phù lưỡng lự, ngồi xuống bên cạnh cậu, mở hộp cơm ra. Cô không kiềm được mà lén liếc nhìn Hedwin một cái, trong lòng tự hỏi:

Cậu ấy trông có vẻ rất ít nói. Là kiểu người trầm lặng sao?