“À… ngài Leon, ngài có thể giúp tôi chút được không?”
Hạ Phù đặt chiếc khăn đã dính máu xuống, có chút khó xử khi quay lại gọi anh. “Tôi muốn cho cậu ấy uống thuốc hạ sốt…”
“Đã bảo là không cần thiết rồi mà… Thôi được.”
Leon thở dài, bước đến chỗ cô rồi cúi xuống. Dù đang ngồi thấp, sự hiện diện to lớn của anh vẫn khiến Hạ Phù cảm thấy áp lực. Anh nhanh chóng đưa tay nâng cằm Hedwin lên:
“Mở miệng cậu ta ra là xong chứ gì?”
Hạ Phù ngửi thấy mùi hương đặc trưng từ người Leon, như hơi ấm bừng lên từ một lò sưởi giữa mùa đông lạnh giá. Cô hơi bối rối cúi đầu, lí nhí: “Vâng vâng…”
Leon chẳng mấy khó khăn khi bẻ mở hàm của Hedwin, sau đó nhận viên thuốc từ tay cô và nhét thẳng vào cổ họng cậu ta.
Trời đất, thô bạo quá.
Hạ Phù thầm nghĩ: Đút kiểu này không nghẹn chết mới lạ? Nhưng chưa kịp nói, cô đã thấy chàng trai trẻ bất tỉnh trước mặt mình khẽ nghiêng đầu, miệng hơi hé ra như có chút khó chịu, để lộ những chiếc răng nanh sắc bén.
Leon bật cười khẽ, giữ chặt xương hàm của Hedwin:
"Không, cậu ta không nghẹn. Đây là chuẩn bị cắn người."
Hedwin vẫn bị khống chế, đôi môi nhợt nhạt khô nứt, hơi thở gấp gáp, miệng hé mở để lộ hai chiếc răng sắc nhọn nằm sâu bên trong, đó là tuyến răng đặc trưng của Alpha.
Trông chẳng khác gì mấy chiếc răng nanh nhỏ của chó con cả.
Alpha thường giấu tuyến răng của mình, vì chúng được dùng để đánh dấu Omega, một phần cực kỳ riêng tư. Đây là lần đầu tiên Hạ Phù nhìn thấy tuyến răng Alpha trong thực tế. Nhỏ bé nhưng sắc bén, hoàn toàn phơi bày thế này, đúng là khiến người ta liên tưởng đến một chú chó nhỏ!
"Đưa dụng cụ chống cắn lại đây." Leon ra lệnh.
Hạ Phù vẫn đang ngắm… à không, nghiên cứu tuyến răng, bị gọi làm giật mình:
"Dụng cụ chống cắn? Ngài định bắt cậu ấy đeo thật à?"
Leon liếc cô một cái, giọng ngắn gọn:
"Không đeo thì cẩn thận cậu ta cắn cô."
"Không sao đâu mà! Cậu ấy yếu đến thế này cơ mà."
Hạ Phù bày tỏ sự tin tưởng, nhớ lại lực cắn "nhẹ nhàng" ban nãy.
"Tối tôi còn phải cho cậu ấy uống thêm thuốc nữa. Nếu thực sự cần thì để tối hẵng đeo cũng được."
Leon nghe vậy không nói thêm, chỉ đứng thẳng dậy, chiều cao khủng của anh khiến Hạ Phù cảm giác như trần nhà thấp hẳn đi. Trước khi rời đi, Leon bất ngờ xoa đầu cô một cái bằng bàn tay to rộng khiến Hạ Phù bối rối, giống như một chú mèo nhỏ bị trêu đùa.
"Đi đây." Anh mở cửa phòng, quay lại dặn: "Có gì thì liên lạc, tìm tôi hoặc Saiyan đều được."
Hạ Phù nghe vậy, mắt sáng lên, vui vẻ tiễn Leon ra cửa. Sau khi đóng cửa, cô quay trở lại phòng và nhìn chàng trai đang nằm ngủ yên lặng trên sàn.
"Có lẽ nên làm sạch người cậu ấy trước nhỉ?"
Cô chống nạnh nhìn Hedwin một lúc, rồi thở dài đi lấy một chiếc khăn khác. Máu trên mặt đã lau sạch, giờ cô định lau tay và những chỗ không quá nhạy cảm, phần còn lại thì đợi khi cậu ta tỉnh sẽ tự xử lý.
"À đúng rồi, phải lấy thêm thuốc sát trùng và cầm máu nữa!"
---
Một chút ấm áp chạm nhẹ vào má khiến Hedwin hơi tỉnh táo lại.
Khi khứu giác hồi phục, cậu ngay lập tức ngửi thấy mùi xà phòng thoang thoảng. Một cơ thể ấm áp, không có mùi đặc trưng của Alpha hay Omega, kiên nhẫn ngồi trước mặt, dùng khăn ấm lau sạch những vết bẩn trên người cậu.
Thỉnh thoảng, người đó lẩm bẩm điều gì đó, nhưng Hedwin chỉ có thể nghe lờ mờ.
Beta… nữ?
Dựa vào những đặc điểm này, Hedwin nhanh chóng nhận ra và không thể kiểm soát cơ thể mình run lên bần bật. Đôi lông mày nhíu lại, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Những ký ức kinh hoàng thời thơ ấu với người mẹ điên loạn lập tức trỗi dậy, như cơn sóng cuốn phăng ý chí của cậu.
Ngay lúc này, Hedwin cuối cùng cũng nhận ra loại "thử thách tàn nhẫn" mà thân vương đã sắp đặt cho mình.
Nghĩ đến đây, chàng trai gầy gò nhưng xinh đẹp lại càng giống một chú chó nhỏ từng bị tổn thương sâu sắc. Cậu thở hổn hển, muốn thu mình lại, tránh né sự đυ.ng chạm từ Beta kia.
Dù chưa mở mắt, Hedwin đã cố gắng phản kháng hết mức có thể trong tình trạng hiện tại.
Hạ Phù tưởng mình vô tình làm đau cậu, bối rối dừng lại sau đó nhẹ nhàng đưa tay chạm vào Hedwin:
"Cậu không sao chứ? Aaaa—!"
Hạ Phù chưa kịp thốt lên câu hỏi, đã bị hành động bất ngờ của cậu thiếu niên làm cho giật mình hét khẽ một tiếng.
Cô trợn tròn mắt nhìn Hedwin trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê đột nhiên há miệng, dùng răng cắn nhẹ vào ngón tay của cô. Biểu cảm của cô nàng lập tức đơ như tượng.
A... răng cún cắn vào tay mình rồi! Huhu!
Khoan đã, hình như... không đau lắm thì phải?
Hedwin ngậm ngón tay Hạ Phù vài giây, cơ thể vốn đang run rẩy vì căng thẳng cũng dần dịu lại. Đôi mắt xanh biếc khẽ mở, ánh nhìn trở nên mơ hồ, hơi thở của cậu cũng bình ổn hơn.
Khoan đã... sao không xảy ra phản ứng dị ứng giống mỗi lần đối mặt với mẹ? Lạ thật. Cô gái này... chẳng lẽ không phải là Beta?