Beta Hầu Gái Không Muốn Bị Cuốn Vào AO Tu La Tràng

Chương 23

Đau đớn, tê mỏi, sốt cao...

Ý thức cậu mơ hồ, rơi vào trạng thái mộng mị. Giữa cơn mê, khuôn mặt tái nhợt, lông mi thấm máu khẽ run, Hedwin loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện của ai đó.

"Là chỗ này à? Không ngờ cô Hạ Phù lại làm việc ở trang viên Frossen."

"...Vâng, đúng vậy. À, thưa cậu Saiyan, chỗ này không cho xe vào. Vậy làm thế nào để đưa cậu ta vào đây?"

Hedwin bị trói chặt hai tay ra sau, giống như một món đồ bỏ đi, ngồi bất động ở hàng ghế sau. Ánh sáng từ những vệt nắng lấp loáng ngoài cửa sổ lướt qua đôi mắt lục trầm lặng, tạo nên vẻ đẹp mong manh đến nín thở.

Hoàng gia... Saiyan và Leon.

Yết hầu của Hedwin khẽ động, cố gắng gượng dậy chút thần trí. Cậu nhận ra được hai giọng nói này.

Nhưng còn giọng nói khác thì là ai?

"Được rồi, dừng xe ở đây đi." Người ấy nói.

Ngay lúc đó, Hedwin nghe thấy tiếng cửa xe mở và ngay sau đó, một bóng đen cao lớn đổ xuống đầu cậu.

"Ồ, tỉnh rồi à?" Leon nhướn mày, hơi ngạc nhiên.

"..."

Hedwin không có sức trả lời.

Mái tóc đen rối bù, cổ áo mở rộng, chiếc sơ mi vấy máu chỉ vừa đủ che thân hình gầy gò nhưng lại không hề yếu ớt. Đường nét cơ thể của cậu khiến người ta cảm thấy sức mạnh ẩn giấu trong sự thanh mảnh ấy.

Tuy nhiên, đối diện với Leon mang dáng vóc tựa quái thú, thì thân hình của Hedwin chẳng khác nào một chú mèo nhỏ, hoặc một con chó con. Leon túm lấy cổ áo cậu, kéo mạnh ra ngoài không chút khách khí.

Đối với một Alpha, đây là hành động đầy sỉ nhục. Nhưng Hedwin chẳng hề phản kháng, cũng không thấy nhục nhã. Cậu đã quen với những loại đối xử như thế này, đến mức cảm xúc trở nên tê liệt.

Ý thức của cậu một lần nữa chìm vào mơ màng giữa cơn choáng váng.

Trong thoáng chốc, Hedwin chỉ còn biết thở, để mặc dòng suy nghĩ hỗn loạn quấn lấy tâm trí.

Bài kiểm tra của hoàng gia khắc nghiệt hơn cậu tưởng.

Dù đã quyết tâm làm "chó giữ cửa" cho hoàng gia, nhưng suốt mấy ngày bị đánh đập, bản năng phản kháng của cậu vẫn không chịu khuất phục. Khi Hedwin lạnh lùng, ánh mắt sắc bén cắn trả lại Alpha đang hành hạ mình, cậu chợt nhớ đến ánh mắt của vị hoàng tử trẻ hôm đó.

Đôi mắt ấy chứa đầy nụ cười thân thiện, nhưng sâu thẳm trong con ngươi đỏ thẫm kia lại là sự lạnh nhạt tột cùng.

Đúng vậy, không sai được. Vị hoàng tử ấy thực sự coi cậu không khác gì một con chó.

Liệu cậu có mất đi tư cách được đứng bên cạnh hoàng tử không?

Hay là, việc cậu còn giữ chút tự tôn lại khiến vị thân vương kia cảm thấy thú vị, để rồi tung ra những thử thách còn tàn khốc hơn nhằm nghiền nát cậu hoàn toàn?

Hedwin không tài nào đoán được suy nghĩ của những người quyền lực ấy. Cậu là một đứa con ngoài giá thú, lớn lên giữa những ánh mắt khinh thường và sự điên cuồng của người mẹ, sớm đã quen với nỗi nhục nhã và đau đớn, sống như một con chó dữ chẳng hiểu cảm xúc là gì.

Bị bắt nạt, bị chèn ép, cậu đều mặc kệ. Hedwin vượt qua những trải nghiệm mà bất kỳ ai cũng cho là nhục nhã mà không chút dao động; chính vì vậy, cậu trở nên vô cảm đến mức như đánh mất một phần nhân tính.

...Thật ra, cậu không nghĩ mình còn thứ gọi là "tự tôn".

Ngay cả sự phản kháng vừa rồi cũng chỉ là bản năng sinh tồn thúc đẩy, bởi vì bất kỳ một Alpha nào còn chút bình thường sẽ không cam chịu để bị đồng loại vây đánh suốt mấy ngày mà không phản ứng.

Vậy, cái gọi là "nghiền nát tự tôn" mà thân vương nói đến sẽ còn là những thử thách gì?

Liệu có liên quan đến nơi cậu sắp bị đưa đến không?

Suy nghĩ của Hedwin dừng lại ở đây.

Cơ thể yếu ớt không thể tiếp tục chống chọi, ý thức của cậu hoàn toàn chìm vào bóng tối.

---

“Hình như cậu ta đang sốt rồi.”

Hạ Phù giúp Leon mở cửa, để anh cúi người bế Hedwin đặt xuống tấm thảm. Cô lo lắng cúi xuống kiểm tra tình trạng của cậu ta.

“Cứ lau qua vết máu rồi tìm ít nước ấm cho cậu ta là được.”

Saiyan đang chờ ngoài xe, chỉ có Leon theo cô vào nhà. Anh đứng thẳng người dậy, và dường như trần nhà cũng thấp đi một chút trước vóc dáng khổng lồ của anh.

Dù Hedwin trông có vẻ gầy gò, nhưng chiều cao 1m8 của cậu khiến Leon phải tốn không ít sức để mang đi. Gác tay lên ngực, anh đứng đó với vẻ lười nhác, chẳng buồn giúp đỡ, tựa như một con hổ lớn chỉ thích nằm phơi nắng. Hạ Phù đành tự mình chạy vào phòng lấy khăn ấm, sau đó lấy thêm thuốc hạ sốt để sẵn.

“Cô sống trong phòng đơn à?”

Khi cô bước ra với đống đồ trên tay, Leon hỏi bằng giọng trầm trầm.

“Vâng, ông Eli đã sắp xếp phòng cho tôi. Vì thỉnh thoảng tiểu thư Emily và ông ấy cũng hay đến nghỉ ngơi ở đây.”

Căn phòng của cô nằm tách biệt, gần khu vực dành cho người hầu, rộng hơn 100 mét vuông, có hai phòng ngủ và một phòng khách rất tiện nghi. Hạ Phù thầm cảm thấy may mắn vì mình ở phòng riêng. Nếu phải chia phòng bốn người như các đồng nghiệp khác, chắc chắn việc giấu Hedwin sẽ vô cùng rắc rối.

Leon khẽ nhướn mày, liếc nhìn biểu cảm trên gương mặt cô nhưng không nói gì thêm.

Chỉ sống một mình, lại được sắp xếp trong căn phòng như thế này, còn thường xuyên được chủ nhân ghé thăm? Đãi ngộ này chắc chắn không giống một cô hầu gái bình thường.