Hạ Phù mặt mày khổ sở, rơi vào cuộc chiến dữ dội giữa lý trí và cảm xúc.
"Hình như cô ấy vẫn chưa hiểu ra vấn đề."
Leon khoanh tay đứng nhìn cô một lát, cảm thấy cứ cúi đầu mãi làm cổ mình hơi mỏi. Cậu dứt khoát bước tới, nhấc bổng cô gái nhỏ lên như nhấc một con mèo con, cánh tay to lớn vòng qua eo cô, nửa bế nửa ôm để cô hoàn toàn lơ lửng giữa không trung.
Chân... chân không chạm đất nữa rồi!
Mặt Hạ Phù đỏ bừng, đôi giày nhỏ xinh trên không loạng choạng đá vài cái vô ích, ánh mắt trống rỗng khi bị "ngọn núi di động" này đặt xuống ngay trước mặt chàng trai tên Hedwin. Trước khi rời đi, cánh tay mạnh mẽ ấy còn đỡ nhẹ sau lưng cô một cái, như sợ cô tiếp đất không vững mà ngã.
Hạ Phù ngơ ngác quay đầu lại nhìn "phương tiện giao thông" vừa rồi, phát hiện không thể thấy được mặt. Cô ngây ngốc ngẩng đầu, tầm mắt gần như thẳng lên trần nhà.
Nhận ra ánh mắt của cô, Leon khẽ nheo đôi mắt vàng, thở dài một hơi trầm thấp từ mũi, hất cằm nhắc nhở:
"Đừng nhìn tôi, nhìn cậu ta kìa."
Dáng vẻ lười biếng pha chút khó chịu của Leon, cộng với khí chất uy nghiêm và mạnh mẽ, chẳng khác gì một con hổ lớn đầy kiêu ngạo!
Tai Hạ Phù nóng bừng, ngoan ngoãn quay đầu lại nhìn chàng trai nằm trên sàn.
"Cậu ta hiện giờ bất tỉnh, tạm thời chưa chết được, nhưng nếu hôm nay cô không đưa cậu ta đi thì chưa chắc đã vậy."
Giọng nói trầm khàn vang lên từ trên đỉnh đầu cô tiếp tục:
"Cô cũng thấy rồi, mấy người này chẳng có ý định tốt gì đâu. Đưa cậu ta về là cô đang cứu người, đừng nghĩ nhiều."
Hạ Phù đầu óc mơ hồ, không tự chủ mà gật đầu lia lịa:
"Ừm... được ạ."
"Thấy phiền thì cứ đòi Otto trả thêm tiền. Một lát nữa tôi giúp cô khiêng cậu ta về. Máu trên quần áo thì cô tự xử lý, kẻo người khác tưởng nhà cô có xác chết."
Hạ Phù tiếp tục gật đầu như máy:
"Được, được ạ."
"Tối nay cậu ta có thể sốt... mà thôi, không sao đâu, dù sao cũng chưa chết được."
Leon day day trán, thấy cô gái nhỏ chẳng có chút phản kháng nào, toàn bộ ngoan ngoãn nghe theo, anh cảm thấy cực kỳ dễ chịu, hài lòng cười khẽ một tiếng:
"Nếu không còn ý kiến gì, gọi xe đến đây nhanh đi. Tôi với Saiyan sẽ đưa cô về."
Sau đó, Hạ Phù mơ mơ màng màng trao đổi tên với "con hổ lớn hình người" cao hơn hai mét.
Đợi đến khi Leon khiêng Hedwin, còn cô được Saiyan bảo vệ lên xe, Hạ Phù mới nhớ ra phải liên lạc với Otto. Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Otto trên màn hình, cô lập tức tỉnh táo.
"Sao ngài có thể như thế chứ!"
Hạ Phù cảm thấy mình bị lừa, dù đã chấp nhận thực tế, nhưng cô vẫn nước mắt lưng tròng, ôm lấy túi đồ nhỏ trong lòng mà chất vấn cậu. Trong đó là đồ ăn và dụng cụ cô chuẩn bị cho... chó.
"Sao ngài không nói rõ trước là "chó" ngài muốn tôi chăm sóc lại là một người?!" Càng nghĩ càng bực.
"Ơ, chuyện này có gì đâu, bản chất thì chẳng phải vẫn thế sao?"
Otto gãi cằm, thích thú ngắm biểu cảm tội nghiệp của cô, sau đó làm bộ giả vờ an ủi:
"Thôi nào, đừng làm mặt như thế. Dù gì cô cũng đã mua sẵn dụng cụ rồi, cho cậu ta dùng cũng được mà?"
"Đó là đồ dùng cho chó… sao có thể dùng cho người được?!"
"Ủa, Saiyan chưa nói à?" Otto làm vẻ ngạc nhiên:
"Tôi bảo cô nuôi cậu ta chính là để cô tha hồ bắt nạt. Chỉ khi cô làm thế, mới mỗi ngày nhận được vàng đấy!"
Hạ Phù nghẹn lời, không biết nên trách Otto vì quá đáng hay nên giận chính mình vì đã mong đợi một điều không thực tế.
"Hơn nữa, Hedwin đâu khác gì chó, thậm chí còn tốt hơn..."
Otto nói một cách hờ hững. "Vừa biết đánh nhau, vừa đẹp mã, mặc cô bắt nạt cũng chẳng sủa ầm ĩ."
Chỉ là, có thể trong lòng cậu ta sẽ thù dai mà trả đũa. Xét cho cùng, người ta vẫn bảo chó cắn thì không sủa. Nhưng dù gì người chăm sóc là Hạ Phù, mà cậu ta lại mắc chứng sợ phụ nữ Beta đến run rẩy, cho dù ghét cô cách mấy thì cũng chỉ dám lén lút chịu trận mà thôi.
"Rốt cuộc cô bất mãn điều gì chứ?"
Otto liệt kê hết những ưu điểm của Hedwin, nhưng thấy "con sóc nhỏ" vẫn làm mặt sắp khóc, cậu không nhịn được mà thắc mắc.
"Tại vì... tại vì..."
Hạ Phù ôm mặt, hình ảnh chú chó lông xù dễ thương trong trí tưởng tượng của cô đã bị thực tế phũ phàng đập tan thành từng mảnh. Nước mắt lưng tròng, cô nức nở:
"Ngài thật là quá đáng! Loại chó tôi muốn nuôi không phải như thế này mà!"