Cô vội vàng luống cuống lục tìm thiết bị liên lạc trong túi, nhưng tay run quá không giữ nổi. Cuối cùng, chiếc máy rơi "cạch" xuống đất, kèm theo ánh mắt sắc lạnh đột nhiên nhìn chằm chằm từ trên cao.
Leon khẽ nhếch môi cười nhạt, ánh mắt vàng óng ánh như mũi kiếm lia một vòng trước khi dừng lại ở Hạ Phù đang co rúm sau lưng Saiyan.
"Không phải họ làm."
Hắn cất giọng khàn khàn pha chút giễu cợt, quay lại nhìn Saiyan:
"Xem tình trạng của Bill trước đã."
Đối diện, những Alpha khác lặng lẽ vây quanh người thủ lĩnh tên Bill. Gò má Bill đỏ bừng, tứ chi vặn vẹo một cách bất thường, hơi thở gấp gáp và yếu ớt.
Bill tựa vào vai đồng đội phía sau, xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Saiyan.
Saiyan liếc qua, lập tức hiểu ngay tình hình, khẽ cười:
"Mấy ngày rồi? Cậu ta vẫn còn sức phản kháng với các cậu, tính kiên trì không tệ."
"Hừ, chó thì cũng có loại này loại kia mà."
"Vậy thì..."
Thấy đối thoại cuối cùng cũng kết thúc, Saiyan quay người, ánh mắt hơi áy náy nhìn Hạ Phù.
Cùng lúc đó, hành động của Saiyan đã khiến cô hoàn toàn lộ diện trước ánh nhìn của cả đám Alpha trong phòng. Trừ Leon, những người khác lúc này mới nhận ra rằng sau lưng Saiyan đang co rúm một "bé bánh bao" hình người.
Hạ Phù âm thầm khóc trong lòng, chỉ muốn bò ra khỏi đây.
Mình... mình đâu phải đến nhận nuôi chó kiểu này! Sao lại giống như đang lạc vào hiện trường một vụ án kinh hoàng thế này chứ!
"Thiếu gia Saiyan..."
Hạ Phù cúi đầu, dùng mũi giày cọ cọ sàn nhà, cố lấy hết can đảm mở lời bằng giọng nhỏ như muỗi kêu:
"Hôm nay có vẻ không tiện lắm nhỉ? Nếu vậy thì để lần khác tôi sẽ quay lại nhận chó cũng được."
"Cũng có chút không tiện thật."
Giọng Saiyan vẫn nhẹ nhàng, nhưng Hạ Phù không thể nhìn thấy biểu cảm của cậu. Nghe cậu ngập ngừng một chút, rồi nói với vẻ bất đắc dĩ:
"Nhưng để lần khác có thể sẽ làm lỡ thời gian. Hedwin không thể tự hành động, vậy để chúng tôi đưa cậu ta đến nhà cô trước."
"Ơ… gì cơ? Không phải chứ?"
Hạ Phù ngơ ngác, gương mặt tràn đầy bối rối, như thể hoàn toàn không hiểu nổi lời Saiyan.
"Thiếu gia Saiyan, tôi đến nhận nuôi... chó mà, không phải người!"
Lời Hạ Phù vừa dứt, không gian trong phòng chìm vào một khoảng lặng.
Những người có tiếng nói nhất thì không lên tiếng. Các Alpha khác cũng im bặt, chỉ nhìn cô gái Beta nhỏ nhắn đứng đó bằng ánh mắt của bầy sói đang săn mồi.
Một vài người quan sát kỹ, nhận ra trên người cô không có hương thơm đặc biệt nào thu hút mình, liền mất hứng quay đi. Nhưng một số khác thì vẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt đáng yêu đang hoảng loạn của cô, ánh mắt đầy thú vị.
"Không có gì nhầm lẫn đâu, cô Hạ Phù."
Cuối cùng, Saiyan lên tiếng phá vỡ bầu không khí. Hạ Phù ngơ ngác ngẩng lên, nhìn thấy cậu mỉm cười, nhưng nụ cười ấy dường như có chút xa lạ.
"Hedwin Laurel chính là "chó" mà chúng tôi muốn gửi cô chăm sóc."
"Cậu ta tự nguyện làm "chó giữ cửa" cho Hoàng gia. Hiện giờ cậu ta đang trải qua thử thách do Otto đề ra. Nếu có thể gọt bỏ những góc cạnh khó chịu trong tính cách khi ở cùng cô, cậu ta sẽ nhận được thư mời từ Hoàng gia."
"Đó là thứ mà biết bao người mơ ước. Vậy nên cô không cần phải sợ hãi. Đây là lựa chọn của chính cậu ta, còn cô chỉ đơn giản là một đối tác hợp tác chính đáng. Mỗi bên đều vì lợi ích mà hành động."
Ánh mắt màu bạc của Saiyan ánh lên vẻ trầm tĩnh, xen lẫn sự ấm áp, chăm chú quan sát biểu cảm đang thay đổi từng chút một trên gương mặt Hạ Phù.
"Nhưng... người làm sao có thể là chó được?"
Hạ Phù vẫn không giấu nổi vẻ bối rối trên mặt mình.
"Tôi... có thể..."
Cô lắp bắp, như thể không biết nên làm gì, đôi mắt to tròn ngước lên nhìn bọn họ, ngây thơ như một chú cún con:
"Tôi nghĩ tôi và Otto đã hiểu sai về nội dung công việc. Vậy nên... tôi có thể từ chối công việc này không?"
Mình thực sự không thể coi người như chó mà chăm sóc được!"
Saiyan không ngạc nhiên, chỉ hơi tiếc nuối, khẽ nhún vai: "Ra là vậy..."
Hạ Phù nhìn cậu bằng ánh mắt đầy hy vọng.
"Xin lỗi, tôi không thể quyết định được. Vấn đề từ chối này, có lẽ cô phải trực tiếp trao đổi với Otto."
Cậu suy nghĩ một chút, ánh mắt bạc lạnh lùng quét qua Hedwin đang nằm bất động trên sàn, như thể vô tình nhớ ra điều gì đó:
"Nếu cô muốn từ chối thì cũng không sao. Chỉ là đáng tiếc, Otto khó mà tìm được người khác phù hợp. Tôi nhớ cách đây vài ngày, cậu ấy đã than phiền với tôi rằng, ai có thể thay cậu ấy chăm sóc Hedwin thì mỗi ngày sẽ được trả công 5.000 đế quốc tệ."
Hạ Phù: ...!
Saiyan mỉm cười dịu dàng, như không hề thấy biểu cảm chết lặng của cô gái nhỏ, giọng điệu mang theo chút ưu tư, tự lẩm bẩm tiếp:
"Nếu quy đổi ra vàng thì mỗi ngày được 10 đồng vàng nhỉ? Thời gian nuôi tối thiểu là hai tháng, tính ra cũng là một khoản tiền không hề nhỏ."
Hạ Phù: ... Đột nhiên thấy mình có thể cân nhắc thêm một chút.
Nhưng mà, nuôi một Alpha như nuôi chó ở trong nhà, nghe thế nào cũng thấy kỳ cục quá!