Ngoài cửa khách sạn, Hạ Phù nhìn thấy Saiyan và ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm. Cô vui vẻ chạy về phía cậu.
"Thiếu gia Saiyan, ở đây, ở đây!"
Cô nàng hầu gái nhỏ nhắn hôm nay không mặc bộ đồng phục màu xám bạc như thường lệ. Thay vào đó, vì được nghỉ làm, Hạ Phù diện một bộ trang phục yêu thích: Âo sơ trắng cổ búp bê với tay phồng, khoác ngoài là váy yếm xanh đậm, đôi giày da nhỏ phát ra tiếng "lộc cộc" khi cô bước đi. Trông cô chẳng khác nào chú nai nhỏ nhí nhảnh trong rừng.
"Chào cô, Hạ Phù."
Saiyan hơi nheo mắt lại, như thể ánh sáng mặt trời khiến cậu không dễ dàng nhận ra cô.
"Otto đã nói cho tôi rõ lý do. Mời cô đi theo tôi."
Alpha với mái tóc xanh lam được cột gọn gàng bằng một dải lụa, khoác trên mình bộ lễ phục cưỡi ngựa màu xanh sẫm viền vàng. Cậu hơi nghiêng người, mỉm cười lịch sự, làm động tác mời Hạ Phù bước tới.
Hạ Phù ôm chiếc túi nhỏ vào lòng, cảm giác hơi căng thẳng, nhưng vẫn ngoan ngoãn bước theo Saiyan vào khách sạn.
"Hạ Phù."
"Vâng?"
"Tôi có thể hỏi, cô mang gì trong túi thế?"
Trước khi bước lên tầng ba, có lẽ vì nhận ra sự lúng túng của Hạ Phù, Saiyan chủ động bắt chuyện để xoa dịu không khí.
Ngay khi bước vào khách sạn, Hạ Phù đã bị choáng ngợp bởi sự xa hoa nơi đây. Những cây cột chống mái vòm đều được dát vàng, ánh sáng mặt trời từ khu vườn trên mái chiếu xuống qua kính, khiến toàn bộ sảnh chính rực rỡ như dát kim cương.
Chỉ liếc nhìn một cái, Hạ Phù đã vội vàng cúi đầu, không dám ngẩng cao nữa. Những vị khách và cả Saiyan xung quanh đều khoác trên mình những bộ lễ phục sang trọng, phù hợp với nơi này, chỉ riêng cô lại mặc đồ như chuẩn bị cho một buổi dã ngoại của học sinh tiểu học.
"À, cũng không có gì to tát cả. Là đồ cho chó."
Hạ Phù lí nhí trả lời, kéo khóa túi xuống một chút để cậu nhìn:
"Dây xích, thức ăn dỗ dành chó, với cả một cái rọ mõm nữa."
Saiyan khẽ nhướng mắt nhìn túi đồ, ánh mắt dừng lại một chút trước khi mỉm cười:
"Cô chu đáo lắm, Hạ Phù."
"Không đâu ạ, tôi chỉ nghĩ làm được gì cho cún con thì làm thôi! Dù sao đây cũng là công việc, mà tôi thì rất thích chó nữa!"
"Vậy thì chúng tôi và Otto có thể yên tâm rồi."
Saiyan dẫn Hạ Phù đến tầng ba, giọng điềm đạm khen ngợi: "Những thứ cô chuẩn bị rất hợp lý. Có lẽ lát nữa sẽ dùng được."
Nhìn dáng vẻ mong đợi của cô gái nhỏ, Saiyan thầm nghĩ: Liệu lát nữa gặp Hedwin, cô bé này có khóc không nhỉ? Nếu có, chắc cũng vì sợ mà khóc thôi… Mà như thế thì lại phiền.
"À đúng rồi, thiếu gia Saiyan, tôi có thể hỏi về tính cách của chú chó được không? Và các ngài định gửi bao lâu?"
Ngay trước khi tới phòng, Hạ Phù bất chợt lóe lên câu hỏi. Saiyan hơi nghiêng đầu suy nghĩ, chuẩn bị trả lời thì…
RẦM!!!
Cánh cửa phía trước vang lên một tiếng động dữ dội, như thể bị đập mạnh từ bên trong. Âm thanh này khiến tường xung quanh rung lên, tạo thành tiếng vọng u ám, chẳng khác nào tiếng gầm rú tuyệt vọng của một con thú bị dồn đến đường cùng.
Hạ Phù giật bắn mình, đứng khựng lại tại chỗ.
"Thiếu gia Saiyan… đó là gì vậy?"
Cô mở to mắt, siết chặt chiếc túi trong tay. Saiyan chỉ bước vài bước tới gần nơi phát ra âm thanh, bình thản an ủi cô:
"Không sao đâu, chắc ai đó đang nổi giận thôi."
"Ai tức giận mà tạo ra tiếng động khủng khϊếp vậy chứ!"
Hạ Phù lén nuốt nước bọt, trong lòng thấp thỏm nghĩ thầm: Không phải là con chó gây ra đấy chứ? Nếu đúng thì… chú chó này hung dữ quá!
Dù hoang mang, cô vẫn lẽo đẽo bước theo Saiyan khi được cậu gọi, cố thu người lại như muốn tự thu nhỏ bản thân.
Vừa bước qua ngưỡng cửa, mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi Hạ Phù. Cô còn cảm nhận được một luồng khí hỗn loạn và bạo lực, tựa như sự kết hợp của mồ hôi và máu giữa những Alpha đang cố áp đảo nhau.
"Chuyện gì thế này?"
Saiyan cất tiếng từ phía trước, ánh mắt lướt qua vệt máu trên sàn. Cậu nhíu mày, quay sang nhìn người bạn đang nửa quỳ bên cạnh Hedwin, tay kiểm tra hơi thở của cậu ta.
Leon đang siết chặt vai của Hedwin. Sau vài giây, hắn buông tay, đứng dậy với vẻ không mấy kiên nhẫn.
Khoảnh khắc hắn đứng lên, Hạ Phù cảm giác như một ngọn núi đột nhiên mọc ngay trước mặt mình, cái bóng khổng lồ bao trùm cả người cô. Tiếng nói trầm đυ.c, khàn khàn như tiếng hổ gầm cất lên:
"Không sao, ngất thôi."
"Ai vừa ra tay?"
Saiyan đảo mắt nhìn quanh, giọng bình thản nhưng ẩn chứa uy nghi:
"Làm loạn đến mức này, Otto chẳng phải đã nói chỉ được phép gây chuyện nhỏ sao?"
Cánh cửa phía sau Hạ Phù khép lại, tạo nên một tiếng "cạch" khe khẽ nhưng lại khiến cô giật mình. Không hiểu chuyện gì, cô chỉ biết ôm chặt cánh tay, cố thu mình lại. Ánh mắt cô vô thức hướng về phía chàng trai trẻ nằm bất tỉnh trên sàn.
Hedwin - chàng trai với mái tóc đen rối bời phủ lên gò má, trên môi còn vết máu cắn dở. Áo sơ mi rách nát, để lộ xương quai xanh cùng những đường nét cơ thể đẹp đẽ nhưng mỏng manh. Trông cậu chẳng khác nào một mỹ nhân ngư bị vỡ nát.
"Nhìn cậu ta có vẻ không ổn chút nào." Hạ Phù ngẩn ngơ vài giây trước khi bừng tỉnh.
"Cứu thương! Cậu ta cần bác sĩ ngay!"