Beta Hầu Gái Không Muốn Bị Cuốn Vào AO Tu La Tràng

Chương 25

Cậu thiếu niên nằm dài trên sàn, ngậm lấy ngón tay Hạ Phù. Hai người một nằm một ngồi, mắt đối mắt, cả hai đều mơ màng như vừa tỉnh mộng.

Hạ Phù ngơ ngác giơ tay chỉ vào chiếc răng nanh đang "kẹp" ngón tay mình:

"Xin lỗi, nhưng... cậu có thể thả ra không? Cậu đang cắn tay tôi đấy."

Hedwin vẫn chưa kịp phản ứng.

"Dù cậu không dùng lực, nhưng ngậm mãi thế này cũng sẽ làm rách da đó." Mặt Hạ Phù hơi ửng đỏ, ngại ngùng nhắc nhở "Tôi chỉ đang bôi thuốc cho cậu thôi, sao tự nhiên lại thế này?"

Cô đảo mắt, cố gắng tìm chủ đề để xoa dịu bầu không khí kỳ lạ:

"Hình như... có chút rách da thật rồi..."

Nghe đến đây, Hedwin cuối cùng cũng chậm rãi buông ngón tay của cô ra. Cậu bắt đầu lộ vẻ bối rối, lúng túng lên tiếng:

"Xin lỗi, để tôi liếʍ cho nhé."

"Liếʍ thì không được đâu!"

Hạ Phù nhanh chóng rút tay về, mặt đỏ bừng như tôm luộc. Cô cúi đầu tiếp tục lau sạch vết máu trên người Hedwin, trong khi cậu vẫn ngơ ngác, khe khẽ mím chặt răng nanh, như muốn lưu giữ chút dư vị ngọt ngào còn sót lại.

"Này, giờ cậu tỉnh rồi đúng không?"

"...Ừm?"

Hedwin lười nhác tựa vào tường, hai cánh tay dài buông thõng hai bên. Phần cổ áo sơ mi bị xé rách để lộ làn da màu mật ong khỏe khoắn, càng làm nổi bật dáng người cân đối của cậu.

Nghe Hạ Phù nói, ánh mắt xanh lơ lửng của cậu từ từ chuyển từ trần nhà xuống gương mặt cô gái, dừng lại một lúc. Một âm thanh khẽ và hơi khàn thoát ra từ sống mũi cậu.

"Cậu tự xử lý vết thương được không?" Hạ Phù nói tiếp "Tôi đã lau sạch máu và bôi thuốc ở những chỗ dễ thấy rồi, nhưng vết thương ở chân... và vùng bụng ấy, tôi nghĩ cậu nên tự làm thì hơn."

"Được."

Hedwin cúi đầu, hơi lơ mơ đáp lại. Thế nhưng, cậu chẳng còn chút sức lực nào, ngay cả việc nhấc tay cũng chỉ khẽ động đậy vài ngón một cách yếu ớt.

Nhìn thấy chiếc khăn mà Hạ Phù đưa tới, cậu ngẫm nghĩ trong giây lát, rồi cúi đầu dùng răng cắn lấy, chậm rãi kéo chiếc khăn về phía mình như một chú cún đang ngoạm khúc xương.

Hạ Phù: "...!!!"

"Khoan đã, đừng cắn khăn chứ!"

Hạ Phù hoảng hốt giật lại chiếc khăn từ miệng cậu, ánh mắt lo lắng nhìn cậu thiếu niên trước mặt. Thấy cô đưa tay qua, Hedwin ngoan ngoãn há miệng thả chiếc khăn ra, để lại một sợi vải nhỏ mắc hờ hững trên chiếc răng nanh.

Hạ Phù đứng sững người, gương mặt cô hiện rõ vẻ bối rối.

Trời ơi, cậu ấy thực sự giống như một chú cún con vậy!

Sau khi ngăn Hedwin tiếp tục hành động kỳ quặc, Hạ Phù cầm chiếc khăn, nhìn khuôn mặt mệt mỏi, phờ phạc của cậu mà không khỏi lo lắng.

Trước khi ý thức một lần nữa trở nên mơ hồ, Hedwin khẽ lắc đầu như muốn xua đi cơn buồn ngủ. Dường như trong tiếng nấc nghẹn ngào của Hạ Phù, cậu nghe được chút phiền muộn không thể giải tỏa.

"Vậy cậu nghỉ ngơi thêm chút nữa đi, nhưng bị thương mà ngủ thế này cũng không ổn đâu. Nếu cậu đồng ý... mình sẽ giúp cậu nhé?"

Im lặng.

Hedwin không trả lời, hàng mi chỉ khẽ rung nhẹ như một lời đồng ý trong thầm lặng.

Thực ra, dù có tỉnh táo, cậu thiếu niên này cũng sẽ mặt không cảm xúc mà chấp nhận lời đề nghị của Hạ Phù. Chỉ cần không phải Beta, thì ai chạm vào cơ thể cậu cũng chẳng sao cả.

"Đúng là, Otto còn bảo mình phải bắt nạt cậu cho đàng hoàng cơ đấy."

Hạ Phù chờ mãi không thấy Hedwin phản ứng, cuối cùng đành nuốt trôi cảm giác ngượng ngùng của mình. Cô hít sâu một hơi, cẩn thận đưa hai ngón tay kéo vạt áo sơ mi của cậu ra, rồi tức tối cầm khăn lau chỗ vết thương nơi vùng eo bụng.

Cơ thể Hedwin mang sức sống mạnh mẽ của tuổi trẻ, đặc biệt là vùng bụng săn chắc với những đường nét cơ bắp rõ ràng. Nhưng cũng chính nơi này, vì thường xuyên bị "chăm sóc tận tình" trong các trận ẩu đả mà giờ đây chi chít những vết bầm tím.

"Đã thành ra thế này rồi."

Hạ Phù cúi đầu, hai má đỏ rực, vừa lẩm bẩm để che đi sự ngại ngùng của mình “Không để người ta dưỡng thương đàng hoàng mà còn đi bắt nạt người ta nữa à?"

Khi lực tay cô chạm vào cơ thể, Hedwin khẽ nhíu mày, hơi thở dường như nhanh hơn.

Có lẽ do quá căng thẳng, Hạ Phù quên kiểm soát lực tay. Dù đã quen chịu đau, nhưng trong tình trạng mơ màng như hiện tại, Hedwin vẫn phản xạ cắn chặt răng, cơ thể vô thức co lại.

Cảm nhận được sự co giật của cơ bắp dưới tay mình, cùng hơi ấm hầm hập lan qua lớp khăn, Hạ Phù giật bắn mình, vội vàng lí nhí:

"Xin lỗi, mình làm cậu đau phải không?"

À mà, Hedwin làm sao mà trả lời được chứ.

Hạ Phù lẩm bẩm tự trách, rồi nhận ra phản ứng ban nãy của cậu có lẽ chỉ là hành động vô thức. Tuy nhiên, cô vẫn cố gắng nhẹ tay hơn, chăm chú xử lý phần vết thương còn lại trên vùng bụng của Hedwin.

Trong lúc ấy, cơ bắp dưới tay cô lại co rút thêm vài lần.

"Xin lỗi, mình thật sự không giỏi mấy việc này." Hạ Phù thở phào sau khi hoàn thành, đưa tay lau mồ hôi.

Khi nhận ra cô đã rời đi, Hedwin vẫn nhắm chặt mắt, sắc mặt nhợt nhạt nhưng hơi thở dần ổn định.

"Nếu có làm cậu đau..." Giọng Hạ Phù vẫn lẩm bẩm như tự trách móc.