Beta Hầu Gái Không Muốn Bị Cuốn Vào AO Tu La Tràng

Chương 18

Emily và Eli vốn không quá bận tâm đến thú cưng. Họ không ghét nhưng cũng không hứng thú nuôi. Nếu có nuôi, mọi công việc chăm sóc đều giao cho người hầu.

Nhưng nếu Hạ Phù thích và sẵn sàng chịu trách nhiệm, Emily chẳng có lý do gì để từ chối.

Cô gái Omega với mái tóc bạc vung nhẹ cây quạt, dịu dàng tạm biệt Hạ Phù. Đôi mắt nheo lại đầy ấm áp, cô nghĩ ‘Ngay cả khi cha ở đây, chắc chắn ngài cũng sẽ đồng ý thôi.’

Những năm gần đây, khi Hạ Phù trưởng thành hơn, cô bé "đuôi nhỏ" từng lúc nào cũng bám theo ông dần trở nên độc lập, ít khi hỏi ý kiến ông như trước.

Vậy mà cha cô, dù ngoài mặt lạnh lùng nhưng cứ cách vài ngày lại tìm Emily hỏi về tình hình của Hạ Phù. Hỏi cô bé đang làm gì, dạo này ra sao… Nghe xong, ông chẳng biểu lộ gì, chỉ khẽ gật đầu tỏ ý đã biết. Nhưng ánh mắt lại trở nên càng xa cách và lạnh nhạt.

"Thật là… đúng là cứng nhắc hết sức!"

Emily mỉm cười, vung quạt nhè nhẹ, không hề có vẻ lo lắng cho ông cha vụng về của mình.

Hy vọng rằng cha… à không, cậu nhỏ sẽ thông minh hơn một chút, đừng mãi giữ vẻ trầm lặng như thế nữa. Nắm lấy cơ hội này từ việc Hạ Phù nuôi thú cưng, bắt đầu tạo chủ đề chung với cô bé để kết nối lại đi chứ.

Chủ đề chung không phải đã xuất hiện sẵn đây rồi sao?

Nếu làm được điều này, danh hiệu "người mà Hạ Phù yêu thích và ngưỡng mộ nhất", có lẽ sẽ quay lại với ông một lần nữa.

Sau khi trở về phòng, Hạ Phù kiểm tra lại toàn bộ đồ đạc đã chuẩn bị cho ngày trọng đại.

Thức ăn cho chó, đồ dùng cơ bản thì không cần bàn thêm. Nhưng cô vẫn không giấu được chút lo lắng, sợ rằng khi mang chú chó về, nó sẽ không quen với môi trường mới và trở nên căng thẳng. Vì vậy, Hạ Phù đã cẩn thận chuẩn bị cả những dụng cụ kiểm soát, như dây dắt và… cái rọ mõm đen bóng, phần trung tâm là lưới thép trông giống một chiếc l*иg mini.

Chiếc rọ mõm này có thể điều chỉnh kích thước, nên dù chú chó có thuộc loại to cỡ nào cũng không thành vấn đề.

Cô mong chờ đến ngày đón chú chó về, trái tim rộn ràng không yên.

“Định vị dẫn đường rồi nhé? Đừng có lạc đấy!”

Hạ Phù đeo balo nhỏ trên lưng, mang theo dụng cụ dành cho chú chó, đứng trước cửa một khách sạn siêu sao mà Otto đã cung cấp địa chỉ. Cô nheo mắt tránh ánh nắng xuân chói chang, chống nạnh đáp:

“Tôi không lạc được đâu, đang đứng ngay đây rồi. Anh ở đâu?”

“Tôi bận chút việc không ra đón được.”

Tại hoàng cung, Otto đang ngả lưng trên chiếc ghế dài, đôi chân dài gác chéo, tay dùng tập văn kiện như chiếc quạt vẫy nhè nhẹ. Giọng nói của cậu thoáng vẻ uể oải:

“Bị anh trai kéo đi xử lý mấy chuyện phiền phức. Cô cứ vào trước, phòng số 3012, hoặc để tôi bảo Saiyan ra đón?”

Nhìn quanh khung cảnh tấp nập người qua lại, ai nấy đều mặc lễ phục xa hoa, vẻ ngoài quý phái. Hạ Phù thoáng chột dạ, giọng lí nhí hơn:

“Nếu… nếu tiện thì bảo anh ấy ra đón nhé, như vậy tốt hơn ạ!”

Khách sạn Hoàng Gia Cây Cọ

Trong một phòng VIP. Saiyan vẻ ngoài nho nhã, lịch thiệp ngồi ngay ngắn trên sofa, ánh mắt bình thản lướt qua màn hình terminal cầm tay.

Phía sau cậu, một người đàn ông to lớn đang nằm nghỉ ngơi khẽ trở mình. Chuyển động mạnh mẽ ấy khiến cả chiếc ghế sofa nhích đi một chút.

“Kêu bọn chúng im lặng đi, ồn quá.”

Một giọng nói khàn trầm, đầy uy lực, như tiếng gầm nhẹ của sư tử vừa tỉnh giấc vang lên.

Ngay sau lời nói ấy, một tiếng “bịch” nặng nề vang dội, kèm theo đó là cảnh tượng một chàng trai tóc đen rối bù, gương mặt sưng đỏ với vết máu loang lổ. Cậu gục xuống, thở gấp, đầu gối chạm sàn, run rẩy trong vòng vây của những Alpha xung quanh.

Căn phòng xa hoa, tráng lệ này đang diễn ra một cảnh tượng tàn bạo, nơi bản năng hung hãn của giống đực tranh đấu được phô bày không chút kiêng dè.

“Không có cách nào khác đâu, Leon.”

Saiyan đặt chiếc terminal xuống, giọng điềm tĩnh như thể đang bàn chuyện thời tiết:

“Chuyện này sớm muộn gì cũng phải xảy ra một lần. Hãy coi như đây là một bài kiểm tra vậy.”

Đối với Otto hay Saiyan, đây chỉ là một trò tiêu khiển thường ngày, chẳng có gì đáng quan trọng.

Trong một đế chế nơi thứ bậc được tôn sùng và sức mạnh được coi là tuyệt đối, Alpha muốn giành được danh hiệu hoặc sự công nhận phải trả giá rất đắt. Họ mang trong mình bản năng đấu đá và tính cạnh tranh khắc nghiệt, nhưng chỉ cần rơi vào tay một kẻ mạnh hơn, những con thú ngạo mạn này cũng sẵn sàng thuần phục để đổi lấy lợi ích.

Chàng trai đang chịu cảnh hành hạ trong phòng, Hedwin Laurel là một Alpha đã lựa chọn con đường đó.

Hedwin là con riêng của tử tước Laurel với một tình nhân Beta. Dù từng bị ghẻ lạnh trong gia đình, nhưng từ khi bước chân vào Học viện Hoàng Gia, cậu dần bộc lộ tài năng khiến người khác phải dè chừng.

Cậu sở hữu thân hình vạm vỡ, sức mạnh vượt trội và lối đánh hiểm độc, mang trong mình sự hung dữ không hề ăn nhập với vẻ ngoài trầm tĩnh. Nhưng đồng thời, cậu cũng hiểu rõ đạo lý mềm dẻo và khéo léo, nhận ra rằng quy thuận một nhân vật như thân vương, người anh em ruột của hoàng đế hiện tại, sẽ mang lại lợi ích khổng lồ.

Cân nhắc kỹ càng, Hedwin Laurel bắt đầu hành động để Otto nhìn thấy giá trị của mình.

Một trong những động thái đó là việc tranh giành suất dẫn đầu trong cuộc thử nghiệm tân sinh, đối đầu trực tiếp với những người dưới trướng Otto. Bằng sức mạnh vượt trội, cậu đánh bại cả những "chó săn trung thành nhất" của vị thân vương này. Với những kẻ được sinh ra chỉ để phụng sự hoàng gia, thất bại này là một nỗi nhục nhã lớn lao, còn với Otto, đó là sự xúc phạm danh dự.