Beta Hầu Gái Không Muốn Bị Cuốn Vào AO Tu La Tràng

Chương 17

Nghĩ lại chuyện xưa, Hạ Phù bất giác nhớ rằng trong những buổi đầu huấn luyện, quản gia từng nói rằng sẽ trả lương cho cô. Nhưng hồi nhỏ, cô bé ngốc nghếch vụng về lúc mới làm việc đã gây không ít sai sót.

Những chuyện ngớ ngẩn như pha trà bằng nước hạt tiêu thay vì trà cho ngài Eli uống hay làm vỡ chiếc bình yêu thích của ngài Ferguson trước khi qua đời một chiếc bình được cho là vô giá đều nằm trong "hồ sơ đen" của cô.

May mắn thay, ngài Eli chẳng nói gì nhiều. Nếu không, Hạ Phù nghĩ mình bán cả bản thân cũng không đền nổi.

Tuy nhiên, cô vẫn phải trả giá. Dù ngài Eli không bận tâm, quản gia lại vô cùng không hài lòng với những sai lầm của cô. Sau mấy ngày mất ngủ, cô đã khóc ròng chạy đến trước mặt ngài Eli, tự nguyện xin không nhận lương, chỉ mong ngài đừng bỏ rơi mình.

Quay về hiện tại, Hạ Phù kết thúc việc kiểm tra tài sản một cách chểnh mảng rồi thở dài não nề.

Số tiền lấy từ chỗ Otto cộng với tiền lương từ công việc làm thêm, tổng cộng cô có hơn 80 đồng vàng. Tuy là một số tiền lớn, nhưng vẫn chưa đủ để cô có thể du lịch đến hệ ngân hà khác, chứ chưa nói đến việc định cư lâu dài.

Dù bao nhiêu năm đã trôi qua, Hạ Phù vẫn luôn nhớ về những ngày tháng sống ở "Lam Tinh". Từ năm ngoái, cô bắt đầu để dành tiền với một ước mơ ẩn sâu trong trái tim.

Cô muốn một lần trở về.

Cách xa hàng triệu năm ánh sáng, nơi ấy vẫn còn một hệ ngân hà xanh biếc như quê nhà. Nửa năm nữa, khi chính thức trở thành người trưởng thành trên mặt pháp lý, cô muốn tự tặng mình món quà đó. Dù mọi thứ trên hành tinh ấy đã đổi thay, không còn như những gì cô biết, cũng không sao.

Để thực hiện giấc mơ này, cô cần rất nhiều tiền.

Tối hôm ấy, cảm giác nhớ nhà ùa về khiến Hạ Phù buồn bã đi đến quán rượu. Sau khi thay đồ, cô co ro sau quầy và thất thần nhìn xa xăm.

Đêm dần sâu hơn, chiếc chuông gió cũ kỹ treo trước cửa quán rượu khẽ đung đưa trong ánh đèn vàng ấm áp. Otto hớn hở bước vào, đôi chân dài sải bước đến trước mặt Hạ Phù rồi ngồi xuống một cách đầy hào hứng.

“Tôi nghĩ ra việc cho cô làm rồi!”

Anh tuyên bố như thể vừa khám phá ra bí mật động trời.

Hạ Phù ngây người, sau đó đôi mắt sáng bừng lên.

“Nói trước nhé, trái tim tôi thuộc về ngài Eli, nên làm việc ở nhà anh thì không được đâu…”

Mối quan hệ giữa những người hầu trong các gia đình quý tộc thường rất nhạy cảm. Cô làm thêm ở đây thì không sao, nhưng nếu nhận lời đến làm cho một gia đình quý tộc khác, dễ bị kẻ xấu lợi dụng để gây rắc rối. Hạ Phù không muốn ngài Eli bị phiền phức vì chuyện này.

“Đương nhiên không phải thế.” Otto cười tươi lắc đầu, rồi bất ngờ hỏi cô:

“Cô biết chăm chó không?”

“Chó? Là giống nào cơ?”

Otto trầm ngâm vài giây, rồi phác tay mô tả:

“Là loại… ừm, sủa rất khỏe, cơ bắp cường tráng, đánh nhau thì dữ dội lắm, thuộc giống chó lớn. Nhưng yên tâm, nó không cắn đâu. Thực ra, nó muốn sống cuộc sống tốt đẹp hơn nên mới tìm đến tôi đấy.”

“Thật sự không cắn người chứ?”

Hạ Phù hỏi với vẻ lo lắng. Thật ra cô rất thích chó. Trước đây ở Lam Tinh, nhà cô từng nuôi một chú Samoyed, to lớn và ấm áp. Mùa đông, cô còn ôm chú chó bông xù ấy ngủ ngon lành.

Nghe Otto nói đây cũng là một chú chó lớn, lòng cô bắt đầu xao xuyến.

“Không đâu, hiện tại nó rất ngoan rồi. Nhưng tôi muốn nó ngoan hơn nữa, nên cần nhờ cô huấn luyện tính cách của nó một chút.”

Otto vừa nói vừa nhấp một ngụm trà sữa, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng, cả người toát lên vẻ giàu sang đến chói mắt.

Được đảm bảo chắc chắn, Hạ Phù thở phào nhẹ nhõm. Cô tự tin vỗ ngực nhận lời ngay:

“Vậy thì được, giao cho tôi nhé! Tôi giỏi chăm chó lắm đấy!”

Khi nhắc đến chó, bạn thường nghĩ đến điều gì?

Một sinh vật trung thành, nhiệt tình, bộ lông mềm mại như nhung, và thân hình ấm áp? Nếu là giống chó lớn, hãy thêm vào đó vẻ ngoài oai hùng, mạnh mẽ, nhưng lại có tính cách trái ngược cực kỳ dễ thương và quấn quýt chủ.

Tóm lại, chó là những người bạn tuyệt vời nhất!

Sau khi nhận lời giúp Otto chăm sóc chú chó, sáng hôm sau, Hạ Phù đã mua sắm đầy đủ đồ dùng cần thiết cho "thành viên mới". Cô còn chạy đến tìm tiểu thư Emily để xin phép.

“Được thôi.”

Emily nhẹ nhàng đồng ý, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn cô:

“Em muốn nuôi gì cũng được, Hạ Phù. Chỉ cần nhớ rằng chó lớn thường nhiều năng lượng và tính cách mỗi con khác nhau. Đừng để nó làm người khác bị thương.”

“Vâng, em hiểu rồi!”

“Tốt nhất là để nó ở trong phòng em. Dẫn nó đi dạo thì chọn khung giờ sau 10 giờ tối nhé, như vậy sẽ không làm người khác sợ.”