Beta Hầu Gái Không Muốn Bị Cuốn Vào AO Tu La Tràng

Chương 16

Hạ Phù cười ngốc nghếch nhìn Ôn Ngôn. Đột nhiên, cô nghe thấy một hai tiếng thở dài nặng nề phát ra từ đâu đó. Cô ngơ ngác liếc quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở đám Omega đứng không xa trong hành lang, tất cả đều nhìn về phía này.

À, chắc họ đang đợi thiếu gia Ôn Ngôn nhỉ. Ngài ấy đúng là được yêu mến thật!

“Tôi đi đây.” Ôn Ngôn liếc nhìn cô, nói.

“Vâng, ngài đi cẩn thận ạ.”

“Không cẩn thận cũng chẳng sao.”

Cậu dời mắt đi, cố nén chút bực bội khó tả trong lòng. Nhưng cuối cùng, không thể đè nén được, cậu dùng giọng khẽ khàng như tiếng thở, buông một câu:

“Đồ ngốc.”

Ôn Ngôn rời đi.

Cậu thiếu niên nắm chặt hộp kẹo Hạ Phù đưa, dưới ánh mắt nóng rực của cô, bước ra khỏi hành lang quanh co tráng lệ. Vừa ra đến cửa chính, cậu loạng choạng, cơ thể yếu ớt ngả về phía trước, may mắn được một người bạn kịp thời đỡ lấy.

Là một Omega, lại thường xuyên chỉ dùng đầu óc mà không vận động, Ôn Ngôn mỏng manh yếu đuối đến mức đáng lo ngại. Thấy cậu ‘diễn sâu’ đến mức gần như kiệt sức, nhóm bạn thân thiết bao quanh với ánh mắt đầy vẻ yêu thương, không khác gì các bà mẹ hiền lành chăm sóc con cái.

“Mệt rồi phải không?”

“Lại đây, nghỉ trong lòng tôi một chút cũng được. Nếu muốn thì nằm xuống đi, tụi này khiêng cậu về.”

Ôn Ngôn: “…”

Cậu thiếu niên với tóc đen hơi ướt và đôi mắt lờ đờ. Không nói gì, cậu ngước lên nhìn trời với vẻ đầy bất lực.

Hít thở hai lần để bình tĩnh lại, cậu gắng gượng đứng thẳng người, bật ra một tiếng cười khẩy:

“Mấy người làm cái trò gì thế? Đừng bày ra mấy cái biểu cảm ghê tởm đó nữa, nhìn phát buồn nôn.”

Đám Omega: …

Được rồi, “mạch não ship couple” của họ bị nhân vật chính trong câu chuyện dập tắt ngay tại chỗ.

Đáng ghét, đúng là không nên lo cho cậu ta làm gì!

---

Sau một ngày bận rộn, chào tạm biệt tiểu thư Emily xong, Hạ Phù quay trở về phòng ngủ.

Còn một khoảng thời gian nữa mới đến giờ làm việc ở quán rượu, vì vậy cô tranh thủ mang số tiền mình tiết kiệm trong thời gian qua ra kiểm tra. Sau khi đếm đi đếm lại kỹ càng, cô hài lòng lấy cuốn sổ tay nhỏ ra, lặng lẽ ghi chú lại số tiền hiện tại và tính xem còn cách mục tiêu bao xa.

Làm việc ở trang viên Frossen nhiều năm, mức lương của Hạ Phù trên lý thuyết là rất hậu hĩnh. Thế nhưng, sự thật là cô không có đồng lương nào cả.

Ngày xưa, ngay khi vừa xuyên không tới đây, cô đã rơi vào khu ổ chuột, suýt nữa bị bọn buôn người bắt đi. Sau khi trốn thoát, cô lang thang trên đường, vừa đói vừa lạnh. Chính lúc đó, cô nhìn thấy ngài Eli đi ngang qua. Không biết lấy đâu ra dũng khí, cô chạy đến níu lấy vạt áo của anh, nhờ vậy mới không phải chết giữa đường.

Hạ Phù đến giờ vẫn không thể quên được hôm đó.

Trong màn mưa xối xả, người thanh niên với mái tóc bạc và đôi mắt xanh biếc đứng đó. Làn da anh trắng mịn, ánh mắt sắc lạnh, dò xét nhìn cô.

Anh mặc một bộ lễ phục chỉnh tề, cổ áo không dính chút bụi, đôi găng tay trắng sạch sẽ, bốt da sáng bóng và thon dài. Cả người anh toát lên vẻ cao quý đến mức không thể chạm tới. Thế nhưng, nơi góc áo của anh, lại bị cô nhóc lang thang ngày ấy túm chặt, ngay lập tức bị bẩn bởi bùn đất và mùi tanh vương trên đầu ngón tay cô.

“Buông ra.”

Ban đầu, ngài Eli xa lạ chỉ cúi xuống nhìn cô bé. Không nổi giận, nhưng giọng nói lạnh nhạt cất lên một mệnh lệnh: “Buông ra.”

Hạ Phù căng thẳng vô cùng. Cô lắc đầu, cảm giác như có thể ngửi được mùi hương lạnh lẽo từ người đàn ông trước mặt, một mùi hương mơ hồ và xa cách, giống như hương cây cỏ lẫn trong màn mưa.

“Xin ngài…”

Năm ấy, với thân hình nhỏ bé, cô nghẹn ngào cầu xin bằng giọng nói run rẩy như chim non:

“Xin ngài cứu con… Con không tìm được gia đình mình, cũng không biết đi đâu cả.”

Sống trong thời đại hiện đại với thông tin phát triển vượt bậc, dù chỉ là một học sinh tiểu học trước khi xuyên không, Hạ Phù đã biết đến khái niệm “xuyên không” và hiểu rõ tình cảnh bi thảm của mình.

Ban đầu, cô chỉ định xin người đàn ông này một miếng bánh mì. Chỉ cần thế thôi.

Nhưng trước ánh mắt lạnh nhạt của ngài Eli, có lẽ vì quá lo lắng, lời vừa nói ra, nước mắt của cô lập tức trào ra không ngừng.

Cô nhớ lại cách đây vài ngày, mình suýt bị bọn buôn người trong khu ổ chuột bắt đi, phải dùng hết can đảm và sức lực mới thoát được. Đôi chân bị thương nặng, bước thấp bước cao đến đây, tính đến nay đã ba ngày chưa có gì bỏ bụng.

Chẳng lẽ mình sẽ chết ở đây sao?

Vì sao lại là mình? Cô nghĩ mãi cũng không nhớ ra mình đã làm gì sai.

Tối hôm trước khi xuyên không, cô chỉ đơn giản nói lời chúc ngủ ngon với ba mẹ, hẹn sáng mai sẽ cùng nhau tổ chức lễ tốt nghiệp tiểu học. Sau đó, cô lên giường với tâm trạng háo hức cho ngày mai.

Vậy mà giờ đây, một mình cô ở nơi xa lạ, đi những con đường chưa từng bước qua, chịu đói khát mà chưa bao giờ phải trải qua. Hạ Phù sợ cái kết là cái chết, nhưng còn sợ hơn một cuộc sống trôi qua trong lo lắng và hoang mang triền miên.

Thế nên cô không thể nhớ nổi mình nên nói gì, chỉ biết bật khóc nức nở trước mặt ngài Eli, như thể mọi giọt nước trong cơ thể đều bị vắt kiệt qua dòng lệ.

“Xin ngài cứu con…”

Cô nức nở, lặp lại từng câu từng chữ như một lời cầu khẩn tuyệt vọng.

Khi người thanh niên lạnh nhạt bảo vệ sĩ đến mang cô đi, Hạ Phù đã nghĩ mình chắc chắn sẽ bị bỏ lại.

Không ngờ ngài Eli lại đưa cô về.