Beta Hầu Gái Không Muốn Bị Cuốn Vào AO Tu La Tràng

Chương 15

Đứng ngoài khu vườn suốt một buổi chiều, Hạ Phù đã vượt qua cơn buồn ngủ nhất thời, nhưng cảm giác mệt mỏi từ việc đứng lâu không thể tránh khỏi.

Giao ấm trà đã dùng cho đồng nghiệp xong, cô tranh thủ cúi xuống bóp nhẹ bắp chân. Trái ngược với dáng vẻ mỏi mệt của mình, Ôn Ngôn dù ngồi giữa nhóm Omega vẫn giữ tư thế tao nhã, khuôn mặt ung dung như chẳng màng thế sự.

Thật lợi hại! Không hổ danh là “Ngài Hibari”… ồ không, là thiếu gia Ôn Ngôn!

Hạ Phù lại một lần nữa nhìn về phía thiếu niên, ánh mắt sáng rực như thể đang hút lấy năng lượng từ sự hoàn mỹ của cậu.

“Cậu ổn chứ?”

Người bạn ngồi cạnh Ôn Ngôn vừa rót cho mình một tách trà, vừa châm thêm nước trái cây cho cậu, ánh mắt tò mò hướng về thiếu niên. Vẻ ngoài của Ôn Ngôn lúc này vẫn vô cùng lịch lãm, nhưng có chút kỳ lạ. Cậu đã ngồi thẳng lưng với tư thế "chuẩn quân đội" suốt hai, ba tiếng đồng hồ.

“Nếu muốn sửa tật gù lưng, cũng không cần phải ép mình như thế này đâu, cậu không thấy mệt à?”

“Bình thường, không mệt.” Ôn Ngôn nhấc chén trà, thần sắc điềm tĩnh, đáp gọn.

Nếu bỏ qua chuyện bàn tay cậu ấy vẫn đang run nhè nhẹ.

“Được rồi, đừng diễn nữa, trước mặt chúng tôi thì cần gì làm màu!”

Tiểu thư Vieruodis không nhịn nổi, bực bội lên tiếng:

“Cái tên mọt sách ốm yếu ngày ngày ru rú trong phòng thí nghiệm như cậu. Quanh đây ai chẳng biết tính tình vừa tệ vừa khó ưa của cậu? Muốn đổi hình tượng ư? Khó cỡ độ khó địa ngục đấy!”

Nước trà trong ly tràn ra một chút. Ôn Ngôn run rẩy đặt tách xuống, giữ nguyên phong thái nho nhã, mỉm cười với cô:

“Không sao, tôi đâu có diễn cho cô xem.”

Vieruodis nghẹn họng, mặt đỏ bừng tức giận:

“Ai thèm chứ?! Đồ khó ưa!”

---

Buổi gặp mặt của các Omega hôm nay kết thúc khá sớm. Hạ Phù thấy họ lần lượt tao nhã đứng dậy rời đi thì mắt sáng rỡ, như chú cún nhỏ vẫy đuôi mừng rỡ, nhanh chóng chạy đến đứng ở vị trí dễ thấy nhất trong hành lang, hy vọng lát nữa có thể bắt chuyện với thiếu gia Ôn Ngôn.

“Thiếu gia Ôn Ngôn! Thiếu gia Ôn Ngôn!”

Ôn Ngôn rũ mắt đi theo sau nhóm bạn, trong lòng còn chưa đếm đủ số giây thích hợp thì đã nghe thấy tiếng gọi khẽ khàng của một cô gái.

Cậu chậm rãi kiềm chế một chút, sau đó mới nâng đôi mắt sắc nét, đậm vẻ cổ điển lạnh lùng lên nhìn cô.

Hạ Phù nhoẻn miệng cười, lấy từ phía sau ra một chiếc hộp quà nhỏ rồi nhanh nhẹn chạy đến đưa cho cậu:

“Thiếu gia, đây là kẹo tôi tự pha chế, vị cà phê đấy. Ngài không phải dị ứng cà phê sao? Nếu thèm uống quá thì ăn kẹo này thay thế nhé!”

“Ngài nhất định phải chú ý sức khỏe. Dù có thích cà phê đến mấy cũng phải nhịn vì sức khỏe nha!”

Ôn Ngôn nhìn cô gái trước mặt, mím môi khẽ, giọng nói nhỏ nhẹ: “Thực ra, tôi…”

“Hửm?”

Cậu thiếu niên hơi do dự, không tiếp lời ngay. Đôi môi nhạt màu dần hiện lên chút sắc đỏ, gương mặt hơi cúi xuống, chiếc cổ thanh mảnh như thiên nga uốn cong một cách ưu nhã.

Không gian giữa hai người đột ngột tĩnh lặng. Phía trước, những Omega đang bước đi cũng vô thức dỏng tai lên nghe, thậm chí dừng cả bước chân. Họ nhìn nhau, từ trong mắt đối phương đều thấy hiện lên vẻ hốt hoảng.

Cái quái gì thế này?! Ôn Ngôn mà cũng biết xấu hổ ư?!

“Thực ra tôi không thích uống cà phê.” Cậu nói.

Hạ Phù mỉm cười:

“Ngài không cần ngại đâu, nếu không thích thì ngài hẳn cũng biết mình không hợp với cà phê. Nhưng sao những lần trước vẫn nhận ly cà phê tôi tặng thế?”

Khi những Omega đang nín thở chờ đợi câu trả lời, Ôn Ngôn khẽ rủ mi, hàng mi dài che bớt ánh mắt, giọng trầm thấp và lãnh đạm:

“Vì…”

“…”

...Rồi cậu không nói nữa.

Vì cái gì thì mau nói đi chứ?!

Đám Omega bên ngoài ăn dưa hóng chuyện mà muốn gấp đến phát điên, chỉ hận không thể túm lấy vai cậu để lắc một hồi cho cậu nói ra.

‘Có vẻ, mấy lần cậu ấy bị dị ứng đều liên quan đến cô gái kia.’

Cậu thiếu gia Sia sau khi đọc qua vô số tiểu thuyết ngôn tình, khẽ ho một tiếng, dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn quanh mọi người. Nhóm Omega lập tức gật gù đồng tình.

Vì đó là cà phê của người mình để ý tặng, nên dù sau đó phải vào phòng y tế đi nữa, Ôn Ngôn vẫn uống tại chỗ.

...Ôi trời, nghe có chút ngây ngô, đáng yêu đến mức không quan tâm sống chết.

Phát hiện Ôn Ngôn còn có khía cạnh như thế này, mấy Omega từng bị tính cách khó chịu của cậu hành cho phát bực, đặc biệt là tiểu thư Vieruodis bỗng dưng thay đổi chút cảm xúc, thậm chí còn nảy sinh ý định liệu có nên dựa vào hai người này để viết truyện đăng lên chuyên mục tiểu thuyết BO của tạp chí Hoa Hồng hay không.

So với đám Alpha thường mắc bệnh “đại trượng phu,” tin rằng chỉ có AO mới là chân ái, các Omega lại cực kỳ cởi mở, dễ dàng tiếp nhận mọi mối quan hệ bất kể giới tính.

Sau khi đóng vai “cột điện ngầm” trong chốc lát, cuối cùng bọn họ cũng nghe thấy câu trả lời muộn màng của Ôn Ngôn.

“Thôi, không có gì đâu. Kẹo tôi sẽ ăn.”

“Vậy thì tốt quá!”

“…”