Beta Hầu Gái Không Muốn Bị Cuốn Vào AO Tu La Tràng

Chương 14

“À này, Hạ Phù,” Giọng nói trêu chọc của đồng nghiệp kéo cô về hiện tại, thoát khỏi dòng hồi tưởng xấu hổ:

“Sao hôm nay em lại đi từ hành lang phía sau vào vậy? Nếu đi hướng khác thì chắc giờ em đã ở ngay cạnh vị trí của thiếu gia Ôn Ngôn để rót cà phê rồi.”

Hạ Phù lập tức mở to mắt, nhận ra điều đáng tiếc:

“A, đúng thật!”

Trong ánh mắt đầy trách cứ “đồ không có chí khí” của các đồng nghiệp, Hạ Phù lại chống nạnh, cười hồn nhiên không mảy may để tâm:

“Nhưng không sao, lần sau chắc chắn vẫn có cơ hội mà!”

Dù gì thì từ sau lần đầu gặp, xác suất cô và Ôn Ngôn tình cờ chạm mặt cũng khá cao. Hạ Phù tự tin rằng đây nhất định là nhờ ‘Ngài Hibari ở trên thiên đường’ đã nghe thấy tình cảm chân thành của cô mà sắp xếp ‘ý trời’ này!

Tự an ủi xong, Hạ Phù nhanh chóng bị quản lý nữ hầu gọi đi làm việc trong bếp.

Cùng lúc đó, trong khu vườn, các Omega cũng đang trò chuyện với nhau.

“Này Ôn Ngôn.” Một cô gái tóc vàng mắt xanh đầy kiêu kỳ hơi ngẩng cằm nhìn anh:

“Dạo này tần suất cậu tham gia các buổi tiệc xã giao tăng cao đấy nhỉ? Sao hả, muốn nối lại quan hệ với chúng tôi rồi à?”

Giữa họ rõ ràng từng có một số chuyện không vui.

“Đúng thế.” Chàng trai lạnh lùng, với đôi mắt đen tuyền và ngón tay thon dài khẽ khuấy chiếc thìa bạc, giọng điệu thờ ơ:

“Làm những việc vô nghĩa để gϊếŧ thời gian và lãng phí cuộc đời. Trước đây tôi không hiểu, giờ thì thấy cũng khá thú vị.”

Hai người vừa gặp đã chọi nhau, khiến bạn bè bên cạnh vội vàng lên tiếng hòa giải:

“Thôi nào, đừng vừa gặp nhau đã cãi vã nữa. À, nói mới nhớ, Ôn Ngôn, nghe nói cậu bị dị ứng phải nhập viện hai tháng trước, giờ khỏe chưa?”

“Khỏe rồi.”

“Hai tháng trước?”

Một người bạn khác giật mình, nghi hoặc:

“Sao tôi nhớ là khoảng một tháng trước thì đúng hơn? Lúc đó học viện Diên Vĩ đang tổ chức lễ hội, đột nhiên nghe tin Ôn Ngôn bị dị ứng nặng và ngã gục mà.”

Ôn Ngôn thoáng liếc mắt, trong đầu chợt nhớ đến chuyện một tháng trước. Hôm đó, cô gái tóc nâu nhạt đi theo tiểu thư Emily tham dự lễ hội học viện Omega, nở nụ cười tươi rói rồi chạy tới đưa cho cậu một ly cà phê.

“Không phải là tuần trước à?”

“Không không, tôi nhớ là…”

Mấy người bạn trao đổi qua lại, đối chiếu lại mốc thời gian và phát hiện không phải ký ức của họ bị sai, mà là Ôn Ngôn thật sự đã dị ứng nhiều lần như thế. Cả đám đồng loạt trợn to mắt nhìn cậu, biểu cảm như gặp phải động đất:

“Cậu rốt cuộc dị ứng bao nhiêu lần rồi?!! Muốn tự sát hả?!”

Ôn Ngôn: “…”

Thiếu niên giữ nguyên vẻ mệt mỏi, hơi cúi người, giọng điệu hờ hững pha chút chán chường:

“Không nhiều lắm, thôi, đừng nhắc nữa.”

Không cần bọn họ nói, chính cậu cũng cảm thấy mình thật ngốc nghếch. Cơ thể cậu nhạy cảm đến mức gần như "dị ứng toàn tập" với các loại thực phẩm kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bao gồm cả caffeine.

Rõ ràng cậu biết uống ly cà phê đó sẽ biến mình thành trò cười thảm hại.

Nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt hân hoan, nhiệt thành của cô gái đó, thấy cô cẩn thận chạy đến đưa cà phê, cậu lại không thể mở miệng từ chối.

Bầu không khí quanh bàn tròn tạm thời lắng lại. Một người bạn khác cười nhẹ, chuyển chủ đề:

“Được rồi, cậu không sao thì thôi không nói nữa. Nhưng dạo này tình trạng sức khỏe của cậu ổn chứ? Tôi thấy lưng cậu thẳng hơn trước rồi, tật gù lưng có phải đã cải thiện không?”

Do ngành học cậu theo đuổi thường xuyên phải làm thí nghiệm, ngồi lì cả ngày trời nên không tránh khỏi bị vài vấn đề sức khỏe. Nghe nói tình trạng tốt lên, mấy người bạn không khỏi tò mò hỏi han.

“Không, đừng phiền.”

Ôn Ngôn nhướn nhẹ chân mày, giọng cụt lủn nhưng không giấu được nét lãnh đạm thường trực.

“Thế sao cậu…”

Câu nói dở dang của bạn cậu bị cắt ngang khi thiếu niên mặc sơ mi trắng, quần đen chỉnh tề hơi nghiêng đầu, lơ đễnh liếc về phía sau một cái.

Cậu thấy cô gái tóc nâu nhạt đang bận rộn hoàn thành công việc, sau đó lại ngoan ngoãn đứng vào vị trí trong hành lang.

Ôn Ngôn không buồn quan tâm đến ánh mắt ngỡ ngàng của những người bạn xung quanh, thản nhiên ngồi thẳng dậy, tựa như vừa trở lại trạng thái "quý công tử cao lãnh" hoàn hảo ban nãy.

Đám bạn ngồi đó, ai nấy đều bị kỹ thuật "bật chế độ hoàn mỹ trong 1 giây" này làm cho choáng váng.

Ôn Ngôn quét mắt một vòng, bất ngờ khẽ cười, trong giọng nói thoáng chút khoái trá đáng ghét khiến người ta ngứa răng.

“Còn phải hỏi sao?” Cậu hờ hững đáp.

“Vì vừa rồi… có người vẫn luôn nhìn tôi mà.”