Beta Hầu Gái Không Muốn Bị Cuốn Vào AO Tu La Tràng

Chương 13

Nghĩ đến đây, Hạ Phù bỗng cảm giác má mình hơi rát rát, tưởng tượng như vừa bị người ta véo. Cô nhịn không được khẽ kêu lên trong lòng, cẩn thận đặt cà phê giữa bàn của các vị khách Omega, quyết tâm về nhà soi gương thật kỹ xem mặt mình có bị cậu ta véo to ra không.

“Cảm ơn cô.”

“Cô hầu à, vất vả cho cô quá.”

Những Omega thân thiện lần lượt mỉm cười nói lời cảm ơn. Không khí trong phòng đầy ắp hương hoa và trái cây ngọt ngào.

Những thiếu gia và tiểu thư xinh đẹp chỉ ngồi đó thôi mà như một bức tranh nghệ thuật hoàn mỹ. Ánh nhìn của Hạ Phù bị lóa trong chốc lát, cô vẫn cố giữ nụ cười đáp lại:

“Không sao đâu ạ. Mời quý vị cứ tự nhiên.”

“À, đúng rồi.”

Hạ Phù như chợt nhớ ra điều gì, quay về phía bóng dáng cao gầy và lạnh lùng nhất trong nhóm:

“Thiếu gia Ôn Ngôn, lần này tôi đổi cà phê thành nước trái cây cho ngài rồi, vì tôi nhớ ngài bị dị ứng với caffeine… đúng không?”

Chàng thiếu niên tên Ôn Ngôn hơi cúi hàng mi dài, ngồi thẳng lưng ở vị trí xa cô. Nghe vậy, cậu ngẩng lên nhìn cô, đôi mắt phượng hơi cong, đôi môi mỏng đỏ tươi, làn da trắng lạnh tựa bạch ngọc. Từ cậu toát ra một khí chất lạnh nhạt nhưng đầy phong lưu.

“Đúng vậy.”

Ánh mắt cậu khẽ dao động, môi mím nhẹ, nhìn cô chăm chú. Dường như cả gió cũng ngừng chuyển động trong đôi mắt như sương mù của cậu.

Ngừng một chút, chàng trai cất giọng nhẹ nhàng:

“Cảm ơn cô vì đã nhớ đến tôi.”

Trái tim Hạ Phù lập tức hóa thành một chú mèo nhỏ chảy nước mắt.

Đẹp trai quá đi! Ôi, Omega đúng là thần tiên sắc đẹp mà! Làm nữ hầu ở đây vui thật sự luôn ấy!

Hạ Phù ôm trái tim nhỏ đang loạn nhịp, chạy nhanh về hành lang, tụ tập cùng vài đồng nghiệp Beta thân thiết, chuẩn bị đứng đợi nếu khách có thêm nhu cầu gì.

Trong lúc chờ, nhóm Beta thân thiết tự nhiên túm lại nói nhỏ vài câu rôm rả.

“Tiểu thư Vieruodis hôm nay vẫn đẹp rạng rỡ như mọi khi.”

“Không đâu, thiếu gia Sia hôm nay mới là xuất sắc nhất! Bộ lễ phục đó nhìn là biết không rẻ.”

“Cậu chẳng hiểu gì hết! Đừng có xem thường sức hút của tiểu thư tóc vàng mắt xanh kiêu kỳ, nói chuyện với cậu phí công thôi! Hạ Phù, em thấy…”

Người đồng nghiệp định hỏi ý Hạ Phù, nhưng vừa quay sang đã bắt gặp ánh mắt cô đang lấp lánh, dán chặt vào một hướng nào đó. Nhìn vậy, người này chỉ khẽ bật cười đầy ý nhị.

“Cậu hỏi Hạ Phù làm gì? Cô ấy lúc nào chẳng nói ‘Ôn Ngôn thiên hạ vô địch’ mà!”

Nghe đồng nghiệp trêu chọc, Hạ Phù chẳng những không xấu hổ mà còn vui vẻ gật đầu như gà mổ thóc:

“Đúng rồi, vì cậu ấy đẹp trai thật mà!”

Mặc dù so với các Omega khác, Ôn Ngôn có vẻ khó gần hơn, nhưng nhan sắc của cậu thì thuộc về một tầm cao khác, hơn nữa còn rất giống một nhân vật trong anime mà Hạ Phù từng mê mệt khi còn ở Lam Tinh. Ký ức cũ ùa về, cô không kìm được mà coi cậu là bản thay thế hoàn mỹ của nhân vật đó.

Ngay từ lần đầu gặp gỡ, cậu lạnh nhạt từ chối ly cà phê cô mang đến, cúi mắt liếc cô một cái rồi hờ hững buông câu “Phiền phức”, Hạ Phù cũng chẳng hề thấy bực mình.

Lúc ấy, cô chỉ nghĩ: Có lẽ tâm trạng cậu đang không tốt.

Thế là cô lấy hết can đảm, mang đến cho cậu một ly cà phê ngọt lịm mong cậu sẽ vui hơn.

Nhưng điều không ngờ là, Ôn Ngôn còn chưa kịp uống thì đã ngã gục xuống vì dị ứng với thức ăn trong bữa tiệc.

Sau này nghĩ lại, Hạ Phù không khỏi thầm thở phào. May mà Ôn Ngôn không uống ly cà phê đó, ai mà ngờ được cậu lại dị ứng cả với caffeine nhưng bản thân thì hoàn toàn không để tâm cơ chứ!

Nhớ đến đây, cô vô thức cuộn ngón tay lại, hai má đỏ bừng, cố gắng ngăn bản thân không hồi tưởng thêm cái cảnh mình vừa khóc vừa cõng Ôn Ngôn đi tìm bác sĩ trong trạng thái rối bời hôm đó. Điều quan trọng nhất là, không hiểu vì sao cô còn bật ra một câu rất chi là "ngớ ngẩn":

“Ngài Hibari, đừng chết mà hu hu hu! Em tìm thấy ngài rồi, không có ngài em biết sống sao đây?!”

Kết quả là khi Ôn Ngôn tỉnh táo lại một chút, điều đầu tiên cậu làm là ngơ ngác hỏi cô với vẻ mặt đầy nghi hoặc:

“Hibari, Kyouya mà cô nói là ai?”

Sau đó cậu nhíu mày, đôi má bất chợt ửng đỏ, ánh mắt phức tạp:

“Cô nói vậy… là đang nói với tôi à? Cô quen tôi từ trước sao?”

Hạ Phù: …

Trên đời sao lại có chuyện nào bẽ bàng hơn thế này?!

Sau khi bị Ôn Ngôn hỏi, Hạ Phù chỉ biết ngồi ngơ ngẩn, muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

Cô đi tìm bản thay thế mà bị "hàng chính chủ" phát hiện mất rồi!