Beta Hầu Gái Không Muốn Bị Cuốn Vào AO Tu La Tràng

Chương 12

Hôm đó trở về, Otto đột nhiên ngừng đến quán rượu suốt cả tuần.

Một tuần sau, cậu xuất hiện trở lại. Chàng trai tóc vàng bước vào với khuôn mặt lạnh tanh, mỗi bước chân dứt khoát hệt như luồng gió nóng dữ dội xẹt qua.

Chị Beta đang lơ đãng tiếp một vị khách, nhưng đôi tai hoàn toàn tập trung lắng nghe cuộc cãi vã nho nhỏ giữa đôi trẻ bên kia.

“Tại sao tự nhiên muốn tôi đến nhà cậu?” Hạ Phù hạ giọng, nghe rõ sự bối rối đầy khổ sở.

“Tăng lương cũng không được! Tôi đã nói rồi, tôi và ngài Eli là người một nhà, cậu không được…”

“Vậy tôi giao cho cô một công việc khác.” Otto nói bằng giọng thản nhiên “Rời khỏi đây đi, tôi trả lương hàng ngày cho cô, đảm bảo cao hơn nhiều so với số tiền cô kiếm được ở đây.”

Hạ Phù khó hiểu:

“Cậu tự dưng làm vậy để làm gì?”

Cô thực sự không hiểu nổi.

Hạ Phù hoàn toàn chẳng mảy may đoán xem tại sao mấy ngày nay đại thiếu gia không ghé. Suy cho cùng, cậu ta là quý tộc, còn là sinh viên Học viện Hoàng gia, công việc nhiều vô số kể. Việc không thấy mặt cậu khiến Hạ Phù thầm thở phào nhẹ nhõm, ít nhất cô cũng không bị véo má nữa.

Dù sao thì cô đã được trả tiền để cho véo rồi, thiệt hại không phải là tiền của mình.

“Cô lại còn hỏi tại sao…”

Otto hít một hơi thật sâu, giọng cậu bất chợt cao lên, không hẳn tức giận, nhưng đầy vẻ ấm ức khó tả:

“Là vì tôi không muốn thấy cô cười với người khác!”

Cậu vò mái tóc vàng của mình, chỉ tay về phía mình và lớn tiếng trách móc:

“Cô cũng lâu lắm rồi không cười với tôi nữa!”

“…”

“Cô Beta?”

Chị Beta đang trò chuyện với vị khách trước mặt bỗng khựng lại, nhắm mắt lại một cách đầy mãn nguyện. Gương mặt chị trông như vừa chìm vào một niềm vui kỳ diệu nào đó. Vị khách ngơ ngác, lo lắng hỏi:

“Cô ổn không? Có phải không khỏe ở đâu không?”

“Không đâ.” Chị Beta nhẹ nhàng phủ nhận, mỉm cười từ tốn “Tôi không khó chịu gì cả. Nhưng ngài làm ơn im lặng một chút được không?”

Đừng làm phiền tôi nghe OTP của mình tỏ tình được không?!

Vị khách: “… Vâng, xin lỗi.”

------

“Hạ Phù?”

Giấc mộng yên bình và ấm áp thoảng qua một mùi hương thanh ngọt của cam quýt.

Hạ Phù mơ màng mở mắt, đôi mắt chưa kịp nhìn rõ, nhưng phản xạ nghề nghiệp của một nữ hầu đã lập tức kích hoạt. Cô chống tay lên bệ cửa sổ, vội vàng dựng thẳng người dậy, nhấc khay trà bên cạnh lên như thể giấc ngủ trưa của mình chưa hề xảy ra.

Tiểu thư Emily tóc bạc vừa định bước tới xem cô ra sao, chứng kiến cảnh này thì chỉ khẽ sững người, sau đó mỉm cười bất lực.

“Sao lại ngủ ở đây thế? Gần đây em mệt lắm à?”

Hạ Phù cố nhịn cơn ngáp, ngượng ngùng đáp: “Dạ cũng không quá đâu ạ.”

Thời tiết những ngày qua thật hiếm khi đẹp như vậy. Mùa xuân vừa chớm, ánh nắng ấm áp và lười biếng như muốn xua tan cái lạnh còn sót lại. Chỉ mới vài ngày trước thôi, những đóa hoa quý trồng trong khu vườn Frossen đã đồng loạt nở rộ.

Chủ nhân trước đây của dinh thự, ngài Frossen, một Alpha đã qua đời vì bệnh khi tiểu thư Emily còn nhỏ. Hiện tại, dinh thự tráng lệ này do ngài Eli quản lý. Dù là một Omega, nhưng ngài ấy lạnh lùng, không mấy khi xuất hiện trong các buổi giao lưu xã hội.

Trong giới thượng lưu đế quốc, Omega được kỳ vọng tham gia giao thiệp là điều tất yếu. Dẫu lịch sử đã tiến xa, những định kiến về giới tính này vẫn còn sâu đậm. Rất ít Omega có thể bước vào chính trường hay trường quân sự để có một sự nghiệp tốt hơn.

Vì thế, với bất lợi giới tính, họ lại càng đoàn kết hơn bất kỳ ai. Những buổi giao lưu xã hội là nguồn tin tức hàng đầu của họ. Ngài Eli chẳng mấy hứng thú với những sự kiện này, nên tiểu thư Emily đã chủ động tiếp nhận trọng trách đó.

Hôm nay chính là ngày những quý công tử và tiểu thư Omega đến vườn Frossen để thưởng hoa.

“Nếu công việc cha giao cho em mệt quá thì hôm nay nghỉ ngơi đi, đừng để bản thân kiệt sức.”

Tiểu thư Emily dịu dàng nói.

Hạ Phù hơi đỏ mặt: “Không sao đâu ạ, em làm được. Em mang cà phê đi trước nhé.”

Thực ra, ngài Eli chẳng hề giao cho cô bất cứ công việc nào. Hạ Phù chỉ nhân lúc ông chủ đi công tác, lấy cớ này để ra ngoài làm thêm mà thôi.

Sau khi chia tay Emily, Hạ Phù lặng lẽ đi xa một chút, thở dài một hơi.

Mệt quá đi thôi.

Mệt không phải vì công việc, việc làm thêm cô tìm được thật ra khá nhẹ nhàng mà là vì một “cục vàng” khiến độ mệt mỏi của cô tăng lên gấp bội.

Nhớ lại tối qua, cậu thiếu gia tóc vàng hào hứng nói sẽ tìm công việc khác cho cô, Hạ Phù không khỏi cảm thấy sống lưng mình bị ánh mắt chết chóc của chủ quán khóa chặt. Khổ nỗi, Otto lại không có vẻ gì là đang nói đùa.

Rốt cuộc cậu muốn mình làm gì đây?

Hạ Phù tin rằng vị “ông chủ đáng ghét giàu nứt vách” này có thể trả cho cô một mức lương hàng ngày cao ngất ngưởng. Nhưng ngoài việc thuê cô làm nữ hầu riêng chăm sóc đồ ngọt cho cậu, mà điều này thì cô không đời nào đồng ý, thì khả năng nào của cô khiến Otto chú ý đến mức này?

Không lẽ là tại mặt mình tròn quá sao.