Quan sát tình hình vài ngày, chị Beta dần cảm thấy tâm trạng của mình trở nên phức tạp. Trách nhiệm của một người tiền bối, kết hợp với chút máu hóng dramma khiến chị luôn để ý đến từng động thái của hai đứa.
Qua thời gian, chị không biết từ khi nào, cảm xúc của mình đã chuyển hóa thành một kiểu “cảm động” như bà mẹ già chứng kiến chuyện tình thơ ngây.
“Nhưng mà má cô ấy mềm lắm, véo rất thích! Hơn nữa cái vẻ sắp khóc trông buồn cười cực!”
Khi chị Beta khéo léo dò hỏi tại sao cậu thiếu gia lại thường xuyên tìm đến Tiểu Phù, cậu không hề do dự mà trả lời như vậy.
… Rồi, chị hiểu ra rồi. Cậu thiếu gia thích Tiểu Phù nhưng không dám nói, nên cứ viện cớ kiểu trẻ con như thế thôi.
Chị Beta khép hờ đôi mắt, yên lặng nghiền ngẫm trong chốc lát, nụ cười nơi khóe môi dịu dàng hơn. Sau đó, chị đi hỏi Tiểu Phù.
“Tại sao cứ đỏ mặt khi gặp cậu thiếu gia vậy, Tiểu Phù?”
Chị ngồi bên cạnh cô gái nhỏ vừa mới gặp cậu thiếu gia xong, nhẹ nhàng cất lời như sợ làm cô giật mình rơi nước mắt.
“Vì cậu ấy khỏe lắm!”
Tiểu Phù nhìn vào gương, kiểm tra đôi má sưng đỏ của mình, không chút do dự đáp lời “Cậu ấy vừa véo má em vừa cười ha hả, cả quán rượu nghe thấy hết, tức chết được!”
Mỗi lần cậu làm ồn ào như vậy đều khiến mọi người đổ dồn ánh mắt vào, còn bản thân cậu thì chẳng kiêng nể chút nào. Điều đó làm Tiểu Phù mỗi lần bị véo má đều cảm thấy áp lực vô cùng, chỉ mong có thể cúi đầu sâu hơn nữa mà thôi.
À... chẳng lẽ đây chính là.
Chị Beta như ngừng thở trong một thoáng.
Biểu hiện của tình cảm ngọt ngào, ngốc nghếch và khó kiểm soát đây mà?
Trong mắt chị Beta lúc này, ngay cả những giọt nước mắt vì đau của Tiểu Phù cũng trông giống như sự e lệ muốn từ chối mà không được.
Chị mỉm cười mãn nguyện, nhắm mắt lại, quyết định không còn bi quan về tương lai của đôi trẻ nữa.
Với một tình cảm mãnh liệt như vậy, họ nhất định sẽ đạt được cái kết mà bản thân chị chưa bao giờ dám mơ tới.
Gần đây Otto ghé quán rượu nhiều đến lạ.
Luận văn đánh giá đã gần hoàn thành, những bữa tiệc linh tinh thì bị cậu viện cớ lẩn tránh hết. Khi chẳng còn động lực để làm gì khác, cậu lại vô công rồi nghề tìm đến đây. Cậu thích nhìn "Hạ Phù" bận bịu chạy tới chạy lui, sau đó lại rưng rưng nước mắt, miễn cưỡng chịu bị cậu véo má.
Rồi cậu nhận ra, dáng vẻ khóc lóc của Hạ Phù cũng đáng yêu lắm.
Đó là kiểu đáng yêu khác hẳn với khi cô cười ngoan ngoãn. Mỗi lần cậu cố tình véo đau, cô gái nhỏ sẽ đỏ hoe đôi mắt, bặm chặt môi, ánh mắt sáng lấp lánh nhưng lại yếu ớt nhìn cậu. Thậm chí có lúc cô vừa khóc vừa giận dỗi, nhưng cơn giận ấy chẳng mảy may đáng sợ, trái lại còn khiến Otto càng muốn chọc ghẹo thêm. Bàn tay cậu không nới lực mà tiếng cười thì càng vang hơn.
Otto chưa bao giờ thực sự để tâm đến cảm xúc của Hạ Phù, cho đến khi một ngày nọ, quầy bar nhỏ bé ấy xuất hiện một vị khách lạ mặt khác ngoài cậu.
Lúc đó, cậu đang dựa hờ hững vào quầy bar, đôi bốt dài khẽ đung đưa, tay nghịch ngợm thiết bị đầu cuối. Tin nhắn mới từ Saiyan vừa đến, báo rằng Bill và nhóm bạn đã "dạy dỗ" một tên tân sinh ngu ngốc nào đó. Lý do là Alpha mang tên Hydewin ấy không biết tự lượng sức, lại dám tranh suất dẫn đội thử thách lần tới.
Tại Học viện Hoàng gia Đế quốc, nơi tầng lớp và tài sản là tôn chỉ, suất dẫn đội luôn là đặc quyền của con cháu quý tộc lớn. Năm nay, người được kỳ vọng là một hậu duệ của phe phái Otto, còn Hydewin chỉ là con riêng của một nam tước nhỏ nhoi.
Tham vọng trèo cao có thể đáng khen, nhưng quá tự cao thì chỉ chuốc lấy nhục nhã mà thôi. Otto không bận tâm, đọc qua loa tin nhắn xong thì dừng lại, để ý thấy âm thanh Hạ Phù đang tiếp khách.
Cậu nheo đôi mắt đỏ, đôi tai nhạy bén bắt trọn giọng nói mềm mại của cô gái nhỏ, mang theo chút ý cười dịu dàng:
“Ngài muốn dùng gì ạ?”
“Dạ vâng, đây là thực đơn, nếu ngài muốn thử thêm món khác.”
Otto chống cằm, liếc nhìn Hạ Phù.
Cô gái với mái tóc nâu nhạt đứng mỉm cười trước một vị khách Beta nam, trông tràn đầy sức sống và rất hoạt bát. Xét về thái độ phục vụ, chẳng có gì để chê trách, nhưng Otto vẫn nhíu mày, cảm thấy nụ cười cô dành cho người khác thật là chướng mắt.
“Ê.”
Đợi đến khi Hạ Phù xong việc, cậu thản nhiên hạ lệnh với vẻ chẳng buồn để tâm:
“Cười với tôi một cái đi.”
Hạ Phù: Hả?!
Cô vừa cảm thấy bối rối, vừa mải pha trà sữa, miệng thì đặt ngay câu hỏi:
“Tại sao?”
“Vì tôi trả tiền cho cô mà.”
“Nhưng tôi không muốn cười với cậu.”
Hạ Phù đáp lời đầy nghiêm túc. “Tôi đang bận, mà cũng chẳng có chuyện gì đáng để tôi cười cả.”
“…”
Nhưng tôi ở đây mà?
Rõ ràng tuần trước cô vẫn thấy cậu là đáng cười mà.
Otto nhíu mày định lên tiếng, nhưng khi thấy khuôn mặt nghiêm túc của Hạ Phù, cậu bất chợt nuốt lại mọi lời muốn nói.