Beta Hầu Gái Không Muốn Bị Cuốn Vào AO Tu La Tràng

Chương 10

Một giao dịch bất ngờ đến từ “ngài tiền vàng”, sự hứng thú không biết từ đâu ra của các cậu thiếu gia, cùng sự tiếp xúc gần gũi thế này với một cậu con trai…

Cô cảm thấy mọi chuyện thật khó hiểu.

Hạ Phù đã xuyên không tới thế giới này khi còn nhỏ, nhưng lúc đó cô đã bắt đầu có ý thức phân biệt giới tính. Trong xã hội ABO này, khái niệm giới tính của cô lại bị sáu giới làm cho rối tung rối mù, nên tới tận bây giờ cô vẫn chưa thực sự hòa nhập được.

Trải nghiệm xuyên không khiến cô trở nên mơ hồ trong việc phân biệt giới tính.

Theo cô, con trai chỉ là con trai, con gái chỉ là con gái. Việc phân chia ABO không thực sự quan trọng, vì thế khi bị cậu con trai trước mặt đối xử như một món đồ chơi mới lạ, cô không khỏi ngượng ngùng.

Đó là cảm giác vi diệu và nhạy cảm của một thiếu nữ, giống như cảm giác "Mình lại làm trò hề trước mặt người khác phái rồi!" đầy xấu hổ...

Hạ Phù cố gắng không nghĩ về chuyện vừa rồi, nhưng càng nghĩ lại, cô càng thấy hình ảnh mình bị véo má trông chắc hẳn rất kỳ cục. Lại thêm Otto đứng cạnh cười mãi không thôi nữa chứ!

"Để chị xem nào..."

Cô chị Beta dập điếu thuốc, nheo mắt nhìn Hạ Phù một cái, sau đó uyển chuyển bước đến, tay nâng cằm cô lên ngắm nghía.

"Bị sưng chưa?"

Dưới ánh mắt đáng thương như cún con của Hạ Phù, cô chị Beta cũng tiện tay bẹo má cô một cái, một đôi má đáng giá tận 50 đồng vàng mỗi lần véo.

Nghe cô chị nói vậy, Hạ Phù mới ngớ người ra, cảm thấy mặt mình hơi đau, liền lo lắng hỏi:

"Sưng thật hả chị?"

"Không đâu, yên tâm."

Đôi môi đỏ của cô chị cong lên một nụ cười, bàn tay yêu chiều vỗ nhẹ đầu Hạ Phù.

"Dọn đồ rồi về đi, nhớ giữ kỹ túi tiền nhé."

50 đồng vàng đối với gia đình bình dân mà nói đúng là một khoản tiền lớn.

Hạ Phù gật đầu.

"Với cả, đừng để ý tới mấy trò hứng thú bột phát của các cậu thiếu gia làm gì."

Giọng của cô chị Beta khàn khàn, như thấm đẫm hơi thuốc lá. Đôi ngón tay thon đưa lên ngực áo, như định rút điếu thuốc khác ra, nhưng lại thoáng nhìn sang Hạ Phù rồi khẽ thở dài, bỏ tay xuống.

"Dù sao thì bọn quý tộc nhiều tiền, ít việc, em muốn kiếm tiền thì cứ lấy từ túi họ. Túi của bọn họ không bao giờ rỗng cả. Nhưng nhớ kỹ, đừng bao giờ coi những trò chơi của họ là thật... Tiểu Phù ạ."

Chị Beta nói với cô: “Dù sao thì chúng ta là Beta mà.”

Trong mắt Alpha, Omega mới là đối tượng có sức hấp dẫn tuyệt đối.

Dẫu là một Beta sắc sảo, tài năng vẹn toàn, nhưng đối với những nhân vật quyền quý thuộc tầng lớp Alpha hay Omega, Beta chẳng qua chỉ là món đồ chơi để tiêu khiển… Huống hồ từ nhỏ, họ đã bị những định kiến ăn sâu khiến họ chẳng coi Beta là “người khác phái” thực sự.

Một số cậu chủ, cô chủ ở tầng lớp thượng lưu thậm chí còn cảm thấy ghê tởm khi phải giao du với Beta. Họ âm thầm loại bỏ không ít những Beta mơ mộng muốn trèo cao, bước chân vào vòng tròn của mình.

Nhìn dáng vẻ đỏ mặt tía tai của Tiểu Phù khi đứng trước hai cậu thiếu niên kia, trong lòng chị Beta chợt dâng lên một chút cảm xúc khó tả, không kìm được mà hồi tưởng lại những ký ức không mấy vui vẻ. Vì vậy, chị không khỏi mở lời nhắc nhở cô, hy vọng cô có thể điều chỉnh tâm lý, đừng để bản thân bị tổn thương.

Tiểu Phù xoa má mình, nơi vẫn còn nóng rát sau những cái véo, rồi gật đầu:

“Em biết rồi, cảm ơn chị.”

“Về đi.” Chị Beta khẽ cười, phất tay “Để chị khóa cửa là được.”

Cánh cửa vừa mở ra, làn sương dày đặc lập tức tràn vào. Tiểu Phù run rẩy vì lạnh, đôi tay ôm chặt lấy cơ thể nhỏ nhắn trong bộ đồng phục hầu gái trắng đen, dáng hình mảnh khảnh nhanh chóng khuất bóng trong màn đêm.

Chị Beta tựa vào quầy bar, lặng lẽ đứng đó rất lâu, cuối cùng mới rút một điếu thuốc từ ngực áo, đôi môi đỏ khẽ hé.

Trong quán rượu tĩnh lặng, chỉ có một tiếng thở dài hòa cùng làn khói thuốc lượn lờ bay lên.

Thế nhưng, thực tế lại trái ngược hoàn toàn với mong đợi của chị Beta.

Mối quan hệ giữa vị cậu chủ kia và Tiểu Phù tiến triển một cách rực lửa. Cậu thiếu niên ấy dường như bị cảm xúc mãnh liệt dẫn lối, bộc lộ tình cảm một cách thẳng thắn và không ngại ngần. Mặc kệ thân phận hay địa vị chênh lệch, dù gió mưa hay quãng đường xa xôi, cậu vẫn định kỳ tìm đến chỉ để… véo má Tiểu Phù (?!).

Lần nào cậu cũng trưng ra bộ dạng tươi cười rạng rỡ, đầy nhiệt huyết, như một vầng thái dương không bao giờ lụi tắt.

Còn Tiểu Phù mỗi lần bị véo má đều đỏ bừng cả mặt, xấu hổ cúi gằm đầu.