Ám Dạ Khúc Quỳ Gối Trước Tôi!

Chương 20

“Hả? Nhà gì?” Tóc húi cua khó hiểu.

“Đúng nhỉ.” Dư Miên phản ứng lại trước, giải thích cho tóc húi cua: “Nếu là người ngoài, chuyển chỗ ở sẽ tiện hơn là lắp đặt camera giám sát mà.”

Suy đoán lại bị bác bỏ, mọi người đành phải mở điện thoại lên, cố gắng tìm kiếm tin tức liên quan tới vụ án.

Rất nhanh, Dư Miên đã có thu hoạch trước: “Tôi thấy có bài đăng ẩn danh trên diễn đàn tin đồn, thấy bảo người này quen Lâm Tiểu Thúy, tiết lộ rất nhiều thông tin về cô ta!”

“Nghe nói Lâm Tiểu Thúy từng bị người tình cắm sừng rồi nông nổi đi làm gái hầu rượu, sau đó phát hiện công việc này kiếm bộn tiền nên càng ngày càng sa đọa.”

“Sau đó nữa thì mang thai, không biết là con ai. Đáng lẽ Lâm Tiểu Thúy tính phá nhưng lại bất ngờ bị biến dạng gương mặt vì tai nạn, khách quen đều tránh né cô ta. Cái tính bướng bỉnh của Lâm Tiểu Thúy càng ngày càng tệ, cô ta quyết định sinh con và tự nuôi luôn.”

“Cô ta đã qua lại với rất nhiều người giàu có, có rất nhiều tiền, bình thường nuôi hai đứa con gái không phải khó khăn gì mấy. Nhưng đã quen với thói tiêu hoang, cộng thêm việc con bị bệnh tự kỷ nên càng ngày càng trở nên túng thiếu.”

“Người đăng bài bảo đã hơn một năm không nghe tin tức gì của Lâm Tiểu Thúy, hóa ra là đang cặp kè với Tôn Lãng Huy.”

Dư Miên đọc tin tức xong thì thở dài: “Về cơ bản thì như chúng ta đã đoán, chẳng biết hai đứa nhỏ đó có phải con của Tôn Lãng Huy không nữa.”

Ninh Vi: “Khả năng cao là không phải, tôi mới điều tra rồi. Nếu thông tin hộ tịch của hai chị em chính xác thì khoảng thời gian đó Tôn Lãng Huy vẫn còn ở nước ngoài, mãi tới năm năm trước cha gã đột nhiên bị bệnh nặng, gã mới về nước.”

Tóc húi cua tỏ vẻ nghi hoặc: “Tôi không hiểu rốt cuộc Tôn Lãng Huy để mắt tới Lâm Tiểu Thúy chỗ nào nhỉ? Chẳng lẽ Lâm Tiểu Thúy thực chất là con gái rơi của cha Tôn Lãng Huy? Tôn Lãng Huy đang chăm sóc em gái với cháu gái hả?”

Dư Miên im lặng nhìn trời: “Cái quái gì vậy! Càng ngày càng lố bịch rồi.”

Tóc húi cua: “Dù sao thì bốn người này ai cũng kỳ lạ hết, tôi thấy không chỉ hai đứa con bị bệnh mà hai người lớn nhiều khi cũng có vấn đề nữa.”

Bàn tay đang lướt trên màn hình của Ninh Vi chợt khựng lại, cô ngẩng đầu nhìn tóc húi cua.

Tóc húi cua bị nhìn thì sửng sốt, lắp bắp hỏi: “Sao... Sao thế?”

“Không có gì.”

Ninh Vi cụp mắt nhìn tấm thảm dưới chân, cô mong suy đoán của mình chỉ là cả nghĩ, nếu không thì sự thật quá tàn nhẫn rồi.

“Shh”

Chẳng biết là ai hít một hơi, Ninh Vi nghi hoặc nhìn lại, phát hiện trên mặt mọi người đều có vẻ hoảng hốt không nói thành lời.

Cô quay đầu lại nhìn theo ánh mắt của họ rồi chợt nheo mắt.

Chẳng biết từ khi nào TV trong phòng khách đã bị bật lên, trên màn hình màu xanh dương hiển thị chữ “Đang kết nối tín hiệu”.

Trước đó tất cả mọi người đều ngồi trên ghế sô pha, chẳng ai đυ.ng vào điều khiển từ xa cả.

TV tự mở.

“Đừng nói sẽ xuất hiện cảnh tượng kinh dị gì đó nhé?” Dư Miên lấy tay che mắt, nhìn cái TV tự dưng bật lên qua khe hở.

Tóc húi cua nhớ tới ma nữ với bộ xương trong phòng đọc sách, chỉ thấy da đầu tê rần rần, sợ sẽ có ma quỷ gì đó chui ra từ TV.

Vài người đứng dậy khỏi ghế sô pha, chuẩn bị sẵn sàng để chạy trốn bất cứ lúc nào. Tên mặt sẹo nghe động tĩnh cũng đi vào phòng khách, cảnh giác nhìn cái TV.

Đã kết nối tín hiệu với màn hình, hình ảnh được tiếp nhận rồi tự động chọn vào “chương trình truyền hình”, đổi kênh liên tục.

Đèn trần trong phòng khách chợt tắt, chỉ còn lại ánh sáng lờ mờ từ chiếc đèn tường phía trên TV, khó khăn lắm mới soi được cả căn phòng.

Màn hình TV không ngừng chuyển kênh, ánh sáng từ đó chiếu thẳng vào mặt mọi người, hắt lên những gương mặt đang méo mó vì sợ hãi.

Sự thoải mái quá mức khi nãy khiến họ tưởng rằng đây chỉ là một ải suy luận phá án mà quên mất từ lúc bắt đầu, đây rõ ràng đã là một ải siêu nhiên rồi.

Những cảnh tượng chuyển đổi liên tục chợt dừng lại, dường như kẻ điều khiển đã tìm được chương trình yêu thích của mình.

“Cừu vui vẻ, cừu vui vẻ, cừu lười biếng...”

Bài nhạc dạo đầu của bộ phim hoạt hình “Cừu Vui Vẻ và Sói Xám” kinh điển vang lên, những nhân vật đáng yêu trong bộ phim lần lượt xuất hiện.

Như đấm phải bông, tất cả mọi người đều xạm mặt lại, chuyện quái gì đang xảy ra thế này?

“... Cho dù bầy sói có đến đuổi bắt tui cũng phải chơi trò chơi cái đã... Cho dù tui chỉ là một chú cừu!”

Bài nhạc dạo đầu kết thúc, bộ phim vui vẻ chính thức bắt đầu, tất cả dường như chẳng có gì bất ổn hết.

Tóc húi cua tỏ vẻ khó hiểu: “Là sao vậy? Làm trò như thế chỉ để cho chúng ta xem phim hoạt hình thôi hả? Giỡn mặt hả!”

Ninh Vi nhìn thời gian trên màn hình điện thoại: “Trong phòng trẻ con có thời gian biểu, giờ là lúc “Xem TV”.”