“Xin chào, đây là bữa ăn chị đã đặt, chúc chị dùng bữa vui vẻ!”
Giọng nam đầy nhiệt tình vang lên ngoài cửa, sau đó, cả nhóm nhìn thấy hai túi đồ lớn được đưa vào.
Ninh Vi nhận lấy túi đặt dưới đất, cười nói: “Vất vả rồi! Đợi chút nhé, tôi đặt hơi nhiều nên muốn kiểm tra một chút.”
Anh shipper ngoài cửa xua tay: “Vâng, chị cứ xem đi ạ.”
Ninh Vi thử giơ tay ra ngoài, phát hiện dù cửa mở nhưng lại có thêm một rào chắn vô hình nữa, không thể nào xuyên qua được.
Cô không hề tức tối mà ngồi xổm xuống kiểm tra đồ ăn được mang tới.
Cô đặt tổng cộng sáu suất ăn công sở, vì giá không rẻ nên được nấu nướng rất kỹ càng.
“Anh vất vả rồi! Phía tôi không có vấn đề gì nữa.”
Anh shipper gật đầu cười: “Thế thì tốt rồi, phiền chị đánh giá năm sao nhé.”
Ninh Vi cười đồng ý: “Không thành vấn đề!”
Sau khi anh shipper đi, Ninh Vi chỉ có thể đóng cửa nhà lần nữa, quay người giải thích với cả nhóm: “Tôi cũng chỉ thử thôi, ai ngờ lại gọi đồ ăn ngoài được thật. Xem ra ải này cũng khá nhân từ, chí ít là không bắt chúng ta chết đói.”
Cô xách đồ ăn ngoài đi vào phòng ăn: “Mấy người ăn không? Tôi gọi sáu phần đấy.”
Rất rõ ràng, đồ ăn ngoài chắc chắn là lựa chọn tốt hơn so với sủi cảo của người chết rồi. Huống hồ gì chỉ có vài cái sủi cảo, sao hấp dẫn bằng một bữa ăn thịnh soạn chứ?
Ninh Vi chia đồ ăn ngoài cho mọi người, chia tới tên mặt sẹo lại bị từ chối: “Tôi vẫn muốn ăn sủi cảo, cơm hộp này nhìn ngán quá.”
Lý do tên mặt sẹo từ chối rất đơn giản, hắn cũng sợ Ninh Vi động tay động chân vào đồ ăn.
Hắn chắc chắn Ninh Vi đã biết mình bỏ thuốc độc, lúc nãy gây rối là vì mình cũng đang tính kế gài cô.
Vừa rồi Ninh Vi kiểm tra cơm ở cửa ra vào nhiều khi là đang bỏ nguyên liệu vào, dù sao tốc độ “cướp nhẫn” của cô cũng rành rành ra đó còn gì.
“Thế à.” Ninh Vi lấy lại đồ ăn rồi bưng bát sủi cảo chưa đυ.ng vào, không nói gì mà đổ vào bát của tên mặt sẹo: “Họ đã ăn cơm hộp hết rồi, anh ăn nhiều sủi cảo một chút đi, vài miếng không đủ đâu, đừng khách sáo nữa!”
Tên mặt sẹo không kịp cản, cứ thế sủi cảo bị bỏ độc với sủi cảo sạch của hắn đã bị trộn lẫn vào nhau.
Gân xanh hằn lên trên trán nhưng hắn chỉ có thể nén lửa giận, dù sao đối phương cũng “suy nghĩ cho hắn”, sủi cảo chưa bị ăn mà...
Tóc húi cua cũng nhiệt tình đẩy bát sủi cảo của mình sang: “Bát của tôi cũng chưa đυ.ng vào đây, nếu anh không đủ thì cứ ăn luôn đi!”
Tên mặt sẹo hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không cần... Tự nhiên tôi thấy hơi nhức đầu. Mấy người ăn trước đi, tôi đi nghỉ chút đã.”
“Ủa? Sao lại đi rồi?” Tóc húi cua nghi hoặc nhìn tên mặt sẹo bỏ ra khỏi phòng ăn, vẻ mặt khó hiểu: “Chẳng phải vừa rồi vẫn bình thường hay sao, sao tự nhiên lại nhức đầu rồi?”
Áo sơ mi đã lờ mờ đoán ra, gã mở hộp đồ ăn ngoài trước mặt, gật đầu với Ninh Vi: “Cảm ơn nhé!”
Ninh Vi cười lắc đầu: “Không có chi. Thực ra tôi không biết khẩu vị mọi người thế nào hết, mọi người muốn ăn gì thì cứ gọi thêm nhé.”
Dư Miên đã cắn một miếng to, giơ ngón cái với Ninh Vi: “Ngon thật đấy!”
Cả nhóm ngồi ăn trong phòng ăn vui vẻ bao nhiêu thì tên mặt sẹo trong phòng đọc sách lại bực bội bấy nhiêu. Bụng đang cồn cào nhưng hắn lại không có điện thoại để gọi đồ ăn ngoài.
Hắn tin chắc Ninh Vi đã động tay vào đồ ăn, đợi những kẻ kia chết rồi, mình sẽ lấy điện thoại của họ để dùng...
Lúc này mọi người đã ăn cơm xong, vừa ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi vừa thảo luận tình tiết vụ án.
Tóc húi cua nghĩ tới hộp đồ ăn ngoài chồng chất trong phòng bếp, lên tiếng nói: “Tôi nghĩ bình thường Lâm Tiểu Thúy có thể ra ngoài, chứ không rác trong phòng phải bốc mùi mới đúng chứ?”
Áo sơ mi lắc đầu: “Cũng chưa chắc, nhiều khi chỉ để rác ở ngoài cửa thôi cũng nên, phí bất động sản ở khu dân cư kiểu này đắt lắm, đâu phải không thể vứt rác được.”
Tóc húi cua tựa vào ghế sô pha, tỏ vẻ nghi hoặc: “Phiền thế này, lẽ nào Tôn Lãng Huy thật sự rảnh tới mức giám sát 24/24 à? Gã tính làm gì chứ?”
Dư Miên: “Tự nhiên tôi có một suy đoán, có khi nào đống camera giám sát này là để bảo vệ không? Có người muốn gây bất lợi cho ba mẹ con, việc lắp đặt camera giám sát thực chất là để an toàn? Nói không chừng đó cũng là kẻ đứng sau vụ đầu độc hồi đầu tháng 3, và tai nạn lần này cũng do kẻ đó bày ra?”
Tóc húi cua chợt ngồi thẳng lưng, vỗ đùi: “Thế chắc chắn là vợ không vừa mắt tiểu tam rồi! Mọi người nhìn đi, vợ Tôn Lãng Huy không có con nhưng tiểu tam lại có hai đứa, thế chẳng phải là ngọn nguồn của sự phẫn nộ hay sao!”
Ninh Vi: “Thế sao không đổi nhà?”