Ninh Vi gật đầu, đứng dậy đi tới bức tranh màu nước có nền đen: “Công viên giải trí đó có buổi chiếu phim tối đặc biệt, khi đóng cửa còn trình diễn pháo hoa nữa.”
Dư Miên mở to mắt: “Hóa ra bức tranh đó vẽ công viên giải trí à? Những đóa hoa rực rỡ đó đều là pháo hoa hả?”
“Vậy là vì sinh nhật, hai đứa con muốn tới công viên giải trí nên đã lái xe ra ngoại ô, ai ngờ xảy ra tai nạn hả...” Hứa Uyển Đình thở dài, chỉ cảm thấy cuộc đời đúng là vô thường.
Ninh Vi cụp mắt suy tư, cứ cảm thấy mọi chuyện nhiều khi không đơn giản như thế. Trong lòng cô lờ mờ có một suy đoán nhưng vì thiếu động cơ then chốt nên chưa thể xác minh được.
“Nấu sủi cảo xong rồi! Mọi người tới ăn trước đi!”
Giọng tên mặt sẹo vang lên từ phòng khách, cắt đứt suy nghĩ của Ninh Vi.
Dư Miên xoa bụng nói: “Đi thôi đi thôi, ăn no rồi nghĩ tiếp, tôi đói tới mức da dính lưng rồi này!”
Dư Miên kéo Hứa Uyển Đình đi về phía phòng khách, Ninh Vi đi theo cuối cùng, lúc bước ra lại chợt bị tấm bảng “Lịch làm việc và nghỉ ngơi” dán ở cửa thu hút.
Mỗi ngày của hai chị em đều lặp lại: 7 giờ dậy, đọc sách rồi học bài với mẹ sau bữa sáng, giữa trưa lại ăn cơm rồi ngủ trưa một tiếng, xem TV sau bữa tối, tắm rửa xong thì đi ngủ trước 9 giờ.
Lịch trình buổi trưa thì không giống nhau hoàn toàn, chiều thứ Hai và thứ Năm là “Chơi”, thứ Ba với thứ Sáu là “Nghỉ ngơi”, ba ngày còn lại đều là “Vẽ tranh”.
Ninh Vi không hiểu “Nghỉ ngơi” là sao. Nếu là thư giãn giải trí thì sao “Ngủ trưa”, “Xem TV” với “Chơi” lại được ghi đặc biệt rõ như thế.
Cô lắc đầu, bước ra khỏi phòng trẻ con rồi vào phòng ăn.
Cả nhóm ngồi quanh bàn ăn, Dư Miên cũng kể cho áo sơ mi với tóc húi cua nghe về phát hiện quan trọng mới nãy, hai người nghe xong đều kinh ngạc, khen trùm lớn đỉnh của chớp.
Tên mặt sẹo bưng một bát sủi cảo ra từ phòng bếp, đặt trước mặt mọi người, cuối cùng bưng phần của mình ra rồi cũng kéo ghế ngồi xuống.
Thấy những người khác đang hào hứng trò chuyện về phát hiện mới, tên mặt sẹo vội ngắt lời nhắc nhở: “Ăn trước đi, ăn xong rồi bàn. Sủi cảo không nhiều đâu, tôi chia theo trung bình nên chỉ tạm được bấy nhiêu thôi.”
Tóc húi cua tỏ vẻ sao cũng được: “Có cái ăn là đỡ rồi. Tôi cảm giác như sự thật sẽ sớm rõ ràng thôi, rời khỏi ải rồi muốn ăn món ngon gì mà chả có?”
“Ha ha, cũng đúng.”
Tên mặt sẹo miệng thì hùa theo nhưng trong lòng lại cười lạnh: Tiếc là các người không có cơ hội rời khỏi đâu.
Đối diện hắn, Ninh Vi đã gắp sủi cảo, sắp ăn miếng đầu tiên.
Tên mặt sẹo lặng lẽ nhìn Ninh Vi, thấy cô hơi hé miệng, từ từ đưa miếng sủi cảo tới gần.
Tim hắn đập càng lúc càng nhanh, trong mắt lóe lên sự hưng phấn không thể kìm chế được.
Ăn đi! Ăn vào đi! Trò chơi sắp kết thúc rồi!
Đột nhiên, chiếc đũa của Ninh Vi hơi mở ra, sủi cảo rơi xuống từ khe hở rồi rơi bộp vào bát của cô.
Ninh Vi nhìn sủi cảo trước mặt, có vẻ rầu rĩ nói: “Mọi người có nghĩ trong sủi cảo này bị đầu độc không?”
Nghe Ninh Vi trực tiếp chỉ ra việc sủi cảo bị bỏ độc, trái tim tên mặt sẹo đập thình thịch.
Lúc đó cô ta thấy thật ư?
Dù có thế nào đi nữa thì hắn cũng không thể thừa nhận được.
Tên mặt sẹo tức giận đập bàn, bộ đồ ăn trên mặt bàn bị chấn động tới mức kêu leng keng: “Ý cô là gì? Tôi vất vả nấu sủi cảo mà còn bị các người nghi ngờ nữa à? Đúng là quá đáng!”
Bàn ăn lập tức trở nên căng thẳng, những người còn lại thấy bầu không khí không ổn cũng đồng loạt đặt đũa xuống, ngơ ngác nhìn hai người.
Ninh Vi vội giang tay tỏ vẻ vô tội: “Tôi đâu có nói anh hạ độc, chỉ sợ mớ sủi cảo này vốn đã có độc rồi, dù sao hai chị em cũng từng bị đưa đi rửa ruột mà.”
Tên mặt sẹo cười khẩy một tiếng, phản bác: “Gói sủi cảo đều còn nguyên vẹn, tôi cũng đã dùng tủ khử trùng xử lý bộ đồ ăn rồi, sao lại có vấn đề được?”
Hắn gắp sủi cảo trong bát, nuốt một miếng: “Chỉ có bấy nhiêu thôi, các người có ăn hay không thì tùy! Dù sao tôi cũng đâu phải người đói.”
Mọi người thấy tên mặt sẹo đã bắt đầu ăn nên lập tức trở nên do dự.
Tóc húi cua hết nhìn trái lại nhìn phải, cuối cùng vẫn không chịu nổi cái bụng đang réo của mình nên cũng gắp sủi cảo trong bát lên.
“Ding dong”
Tiếng chuông cửa chợt vang lên khiến tóc húi cua hoảng hốt run lên, sủi cảo cũng rơi xuống đất.
Y cứng nhắc quay đầu lại nhìn về phía cửa: “Sao... Chuông cửa lại vang lên vậy?”
Tất cả mọi người đều túa mồ hôi lạnh, đừng nói là ma quỷ tới tìm đấy nhé!
Ninh Vi đứng dậy, nhàn nhã đi tới trước cửa rồi vặn nhẹ tay nắm cửa, cánh cửa vốn không thể mở được giờ đã dễ dàng mở ra!
Mọi người trong phòng ăn đã đứng dậy theo ra nhưng chỉ dám đứng từ xa nhìn chằm chằm cánh cửa đang chậm rãi mở ra như nhìn quân địch kéo tới.