Ám Dạ Khúc Quỳ Gối Trước Tôi!

Chương 21

“Đậu xanh rau má! Đừng nói là hai chị em đang ở trong phòng này đấy nhé?” Tóc húi cua xoa cánh tay, cảm thấy hoảng hốt.

Ninh Vi quay lại ngồi xuống ghế sô pha, nhìn chằm chằm màn hình TV, cô nhớ tới bức tranh trong phòng trẻ con kia, hiện tại xem ra sinh vật màu trắng mơ hồ kia có thể là một con cừu. Thực chất cặp tai nhọn là sừng cừu.

Còn sinh vật màu đen kia chắc là một con sói tham lam.

Sói Xám trong phim hoạt hình cứ phạm lỗi sai ngu ngốc, thậm chí còn bị đám cừu trêu đùa. Nhưng trong hiện thực, cừu thật sự có thể chạy thoát khỏi móng vuốt của sói ư?

Rèm cửa phòng khách giật giật, dường như có gió thổi vào phòng. Tất cả mọi người đều cứng đờ ngồi trên ghế sô pha, rõ ràng là phim hoạt hình của trẻ con nhưng lại cảm giác như hiệu ứng phim kinh dị vậy.

Thời gian từ từ trôi qua, cảnh tượng đáng sợ trong tưởng tượng không xảy ra, tất cả mọi người cũng từ từ thả lỏng nhưng chẳng ai dám rời khỏi phòng khách cả.

Ninh Vi luôn dán mắt vào TV nhưng tâm tư lại không hề nằm trong chương trình.

Cô sắp xếp lại manh mối đã biết trong đầu, sau khi loại trừ những khả năng không thể, Ninh Vi đã tìm ra được một suy luận khả thi nhất.

Nhưng suy luận này vẫn còn thiếu một chút bằng chứng mang tính thống nhất, ở đâu được nhỉ?

Con Sói Xám trong TV lại nghĩ ra một âm mưu, nó đặt bẫy trên con đường duy nhất mà Cừu phải qua, nở một nụ cười nham hiểm và đắc chí với mọi người.

Ngay sau đó, chương trình chợt bị gián đoạn, chỉ còn là hình ảnh phản chiếu của cả nhóm trên màn hình đen tuyền.

Tóc húi cua run rẩy nói: “Hết rồi hả?”

“Phải rửa mặt đi ngủ rồi.” Thời gian trên điện thoại đã là 8 giờ 40, Ninh Vi đứng dậy, vươn vai: “Tối nay mọi người muốn ở phòng nào?”

Tóc húi cua rụt cổ: “Tôi muốn ngủ ở phòng khách...”

Cả phòng ngủ lẫn phòng đọc sách đều chẳng phải chỗ gì tốt lành cả!

Áo sơ mi và hai cô gái còn lại cũng bảo sẽ ngủ trên ghế sô pha.

Tên mặt sẹo suy nghĩ một lúc rồi nói trước: “Tôi ngủ ở phòng trẻ con.”

Theo như hắn thấy thì hôm nay họ đã chơi trò chơi, ăn cơm, xem phim theo thời gian biểu của hai chị em, hẳn việc đi ngủ cũng như thế.

Phòng của hai chị em là phòng trẻ con, vì thế đó sẽ phải là chỗ an toàn nhất.

“OK, thế tôi ngủ ở phòng ngủ chính.” Ninh Vi vẫy tay, đứng dậy đi về phía phòng ngủ chính.

Lúc cả nhóm phản ứng lại thì Ninh Vi đã vào phòng và khóa cửa rồi.

Cô ngồi trên giường, lấy chiếc nhẫn đá quý màu xanh kia ra rồi thấp giọng hỏi: “Mi biết cái gì rồi?”

“Bảo ta làm gián điệp mà không gợi ý gì hả?”

“Ta đã bảo là...”

Chiếc nhẫn không hề nhúc nhích, cũng chẳng phát ra âm thanh gì, Ninh Vi tự lẩm bẩm một mình trông có vẻ hơi ngu ngốc.

Chẳng lẽ thật sự chỉ là một đạo cụ bình thường thôi?

Ninh Vi không do dự mà tiện tay vứt chiếc nhẫn lên giường, đứng dậy mở cửa tủ quần áo ra.

Cô lấy một chiếc váy ngủ màu trắng mới toanh chưa mở ra, thoải mái xé tag giá rồi cởi chiếc áo khoác đang mặc ra một cách gọn ghẽ.

Cô vén vạt áo trong lên để lộ vòng eo thon thả, nhưng rồi chợt khựng lại.

Ninh Vi trầm ngâm quay đầu lại, nhặt chiếc áo khoác trên mép giường rồi ném vào chính giữa, trùm hẳn lên chiếc nhẫn đá quý màu xanh kia.

Trong không gian tối tăm dưới áo khoác, chiếc nhẫn đá quý màu xanh run rẩy phát ra ánh sáng xanh thẫm nhưng rất nhanh đã vụt tắt, quay trở lại trạng thái tĩnh vật lần nữa...

Những người trong phòng khách nhìn nhau, cuối cùng là tóc húi cua lên tiếng trước: “Chúng ta phải ngủ trước 9 giờ thật hả? Bình thường tôi là cú đêm ấy, sao mà ngủ sớm như thế được đây?”

“Chắc không sao đâu, không ngủ được thì nhắm mắt đếm cừu, giả vờ ngủ cũng là ngủ mà.” Áo sơ mi nói với vẻ không chắc chắn.

Dư Miên thở dài: “Tôi ngưỡng mộ chị đẹp ghê, tâm lý vững vàng thật...”

Đúng lúc này, có người mở cửa phòng ngủ chính ra, tất cả ngẩng đầu lên, suýt chút đã sợ chết khϊếp.

“Tôi có phải ma quỷ gì đâu mà mấy người bày vẻ mặt đó ra vậy.” Ninh Vi khoanh tay nhìn mọi người, tỏ vẻ khó hiểu.

Tóc húi cua: “Sao cô lại mặc đồ của Lâm Tiểu Thúy thế! Trông đáng sợ quá!”

Chiếc váy ngủ Ninh Vi đang mặc rất giống với phong cách của ma nữ mà họ gặp lúc ban ngày, hơn nữa tóc Ninh Vi cũng rối bời, bởi vậy họ mới sợ cô.

Ninh Vi: “Đi ngủ mặc đồ ngủ mới dễ chịu chứ. Tôi ra là tính hỏi mấy người có cần hay không, dù toàn là đồ ngủ nhưng rộng rãi lắm, miễn cưỡng mặc cũng được. Toàn mới tinh thôi, chất lượng cũng không tệ đâu.”

Cả nhóm liên tục xua tay, bảo không cần.

Ninh Vi: “Nhưng thời gian biểu ghi là “Rửa mặt, thay đồ ngủ đi ngủ” đấy, mấy người thật sự không cần à?”

Nghe thế, dù trong lòng bài xích nhưng tất cả mọi người đều chỉ đành cắn răng nhận váy ngủ.