Ninh Vi: “Sinh nhật của hai cô bé là ngày 13 tháng 5.”
Đó là ngày cô nhìn thấy trên sổ hộ khẩu.
“Đúng là ngày đó rồi! Trong thùng rác có hóa đơn gọi thức ăn ngoài, ngày 13.” Dư Miên nói chắc nịch: “Nhưng kể cũng lạ, người nhà này không chỉ đặt bánh ngọt mà đến cả rau củ quả với đồ dùng hàng ngày cũng là đồ đặt từ siêu thị, cứ như không hề ra khỏi cửa ấy.”
Áo sơ mi xoa cằm, trầm ngâm nói: “Nếu thế thì Lâm Tiểu Thúy giống như bị cầm tù nhỉ. Nói không chừng chuyện cô ta bị hủy hoại nhan sắc cũng mới đây thôi, chính vì thế mà kẻ nuôi cô ta đã thay lòng đổi dạ, từ đó nảy sinh ý định gϊếŧ người chăng?”
Dư Miên: “Sau đó lại còn ăn sinh nhật chung với nhau hả? Sao thế được! Hơn nữa động cơ gϊếŧ người này hình như hơi gượng ép quá rồi đấy?”
Áo sơ mi không nghĩ ra được lời giải thích hợp lý nên đành im.
Dư Miên: “Giờ không tìm được thi thể, đừng nói là bị phanh thây, nấu chín rồi vứt đi thật nhé? Trên mấy bộ phim hồi hộp đều như thế mà... Chị đẹp, chị có ý kiến gì không?”
Ninh Vi nghiêm túc nói: “Tôi muốn ăn cơm, nấu ít sủi cảo nhé.”
“???”
Rõ ràng mới nãy còn bàn vụ nấu chín thi thể mà một giây sau đã nhảy tới chuyện ăn sủi cảo rồi?
Ninh Vi vươn vai: “Chẳng phải trong tủ lạnh có sủi cảo đông lạnh hay sao, ăn no mới có sức điều tra chứ...”
Cả đám sờ cái bụng lép xẹp, cũng rất nhớ hương vị sủi cảo.
Chẳng biết ải này phải mất bao lâu mới kết thúc được, họ phải giữ gìn thể lực mới có thể đối phó với các loại biến cố được.
Tên mặt sẹo nói: “Để tôi đi nấu sủi cảo, món này tôi biết.”
Những người còn lại hoàn toàn không ngờ hắn sẽ xung phong nên đồng loạt nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ,
Tên mặt sẹo gãi đầu, cười nói: “Trước đây có chút hiểu lầm với mọi người nên cứ để tôi làm việc này cho, tiếp theo còn phải cùng nhau giải quyết vụ án nữa mà.”
Dù nghi hoặc trong lòng nhưng đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại, nếu hắn đã muốn thể hiện thì những người còn lại cũng không tiện cản.
Tên mặt sẹo vào bếp làm việc, áo sơ mi với tóc húi cua thì vào phòng đọc sách.
Dư Miên cũng đứng dậy nói với hai cô gái: “Ải giới hạn trong căn nhà này, chắc hiện trường vụ án cũng ở trong đây, chúng ta tìm kỹ lại xem có thấy vết máu hay không đi.”
Hứa Uyển Đình gật đầu, tính tìm một vòng quanh phòng khách lần nữa.
Ninh Vi lại nói: “Thẻ căn cước, điện thoại của bà chủ với điện thoại của hai đứa con đều không tìm ra được, tôi nghi ngờ hiện trường vụ án là ở bên ngoài.”
“Nhưng sao chúng ta kiểm tra bên ngoài được đây?” Dư Miên vừa dứt lời đã thấy Ninh Vi lấy điện thoại di động ra, chẳng biết đang tìm gì.
Cô ta lại quên béng mất vụ điện thoại!
Dư Miên cũng lấy điện thoại ra, tìm kiếm tên bà chủ và hai đứa con nhưng chỉ thấy những thông tin không hề liên quan.
Dù Lâm Tiểu Thúy thật sự gặp chuyện thì cũng sẽ không dùng tên thật để đưa tin, nhưng ai mà biết tên giả của cô ta là gì chứ?
Thế là cô ta bỏ cuộc, nhìn sang điện thoại của Ninh Vi: “Đây là gì vậy?”
“APP của Bệnh viện số 1, top 3 bệnh viện tổng hợp, đây cũng là chỗ kiểm tra ra bệnh tự kỷ của hai chị em, tôi vừa đăng nhập bằng số điện thoại của Lâm Tiểu Thúy.”
“Ủa khoan.” Não Dư Miên hơi lag: “Sao cô biết số điện thoại của Lâm Tiểu Thúy? Mà dù có biết số thì cô cũng đâu có biết mật khẩu?”
“Phòng khách có một hộp chuyển phát nhanh chưa được mở, ở trên đó có số điện thoại đầy đủ. Còn mật khẩu thì đoán bừa thôi, là bính âm của chữ “Lâm” ghép với ngày sinh.”
Tài khoản của Lâm Tiểu Thúy ràng buộc thông tin của cô ta với hai đứa con nhưng xem báo cáo thì phải xác minh bằng số điện thoại.
Ninh Vi đành phải bấm vào chi tiết chi phí, phát hiện trong đợt trị liệu tâm lý hồi tháng 3 từng có khoản nộp, mà nội dung lại là “Rửa ruột”.
“Hai chị em bị ngộ độc thức ăn à?” Dư Miên kinh ngạc nói.
Ninh Vi thoát khỏi APP, ung dung nói: “Biết đâu là trúng độc thì sao.”
Hứa Uyển Đình nhíu mày: “Nhưng chúng ta đâu có tìm thấy thuốc độc.”
Ninh Vi lười biếng tựa vào ghế sô pha, trong mắt hiện lên một nụ cười đầy ẩn ý.
“Thuốc độc thì phải ở trong tay kẻ muốn đầu độc rồi.”
Trong phòng bếp, tên mặt sẹo múc một bát sủi cảo ra đặt sang một bên, sau khi xác nhận không có ai để ý tới mình, hắn lập tức lấy chiếc lọ màu nâu trong ngực ra rồi rót chất lỏng bên trong vào nồi.
Tên mặt sẹo nhìn bát sủi cảo ngổn ngang, lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
Nếu con nhỏ người mới đó chịu khúm núm với hắn một chút thì có thể hắn sẽ cân nhắc tới việc giữ mạng cô ta.
Nhưng bây giờ phải dạy cho cô ta một bài học mới được! Để cô ta biết hậu quả của việc thiếu tôn trọng người chơi kỳ cựu là ra sao.
Đợi mà xem, chẳng bao lâu nữa, con nhỏ cản đường đó sẽ mãi mãi ở lại chỗ này thôi...