Ám Dạ Khúc Quỳ Gối Trước Tôi!

Chương 14

Tóc húi cua quyết định từ bỏ việc suy nghĩ, chuyện này cứ để những người khác đoán đi...

Trong phòng đọc sách, tên mặt sẹo tìm thấy một hộp thuốc từ tủ đầu giường, hắn mở ra xem thử rồi tính đặt lại, nhưng chợt phát hiện hình như trong góc tủ âm tường có thứ gì đó.

Tên mặt sẹo nhón chân lên, giơ tay mò mẫm, phát hiện là một cái lọ màu nâu nhỏ. Trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, hắn vội nhét lọ thuốc vào túi áo khoác.

“Anh đang làm gì vậy?”

Tiếng người chợt vang lên sau lưng khiến tên mặt sẹo giật mình, hắn quay đầu lại, phát hiện hóa ra là Ninh Vi.

Tên mặt sẹo chột dạ siết chặt vạt áo: “Sao cô đi chẳng có tiếng động gì hết vậy! Tôi còn tưởng là thứ gì không sạch sẽ nữa chứ!”

Ninh Vi tỏ vẻ vô tội: “Phòng đọc sách lót thảm nên đi không nghe tiếng là đúng rồi. Mà chẳng phải tôi đã chào anh rồi hay sao.”

Tên mặt sẹo cười lạnh: “Sau này đừng có đột nhiên xuất hiện sau lưng tôi nữa! Ai biết được cô có phải gián điệp hay không chứ?”

Ninh Vi cười đầy ẩn ý: “Chẳng phải chúng ta cùng một phe hay sao?”

Tên mặt sẹo khẽ biến sắc, nheo mắt đánh giá Ninh Vi.

Ninh Vi lấy chiếc nhẫn kia ra, vân vê trong tay: “Đừng đa nghi, mục đích của mọi người đều như nhau cả mà.”

Tên mặt sẹo nhìn chiếc nhẫn trong tay Ninh Vi, khóe miệng hiện ra một nụ cười rất nhẹ.

Quả nhiên, cả hai người họ đều là gián điệp.

Nhưng tên mặt sẹo lại không có ý định tin tưởng Ninh Vi, dù sao cái phe tạm thời này cũng chẳng kiên cố chút nào.

Trong ải, hắn chỉ có thể tin tưởng chính mình thôi.

“Cô tới đây làm gì? Tìm hết phòng ngủ chính rồi à?” Hắn hỏi.

Ninh Vi: “Tìm ra được camera siêu nhỏ.”

Tên mặt sẹo sửng sốt: “Cái gì?”

Ninh Vi không đáp mà đi một vòng quanh phòng sách, sau đó lấy ra một cái camera màu đen từ trên tủ sách trong ánh mắt kinh ngạc của tên mặt sẹo.

“Thế này là sao?”

Ninh Vi: “Phòng nào ở đây cũng có trang bị thứ này hết.”

Sắc mặt tên mặt sẹo rất khó coi: “Chúng ta luôn bị theo dõi à?”

Ninh Vi mỉm cười: “Nếu đã phải dùng thứ này thì tức là đối phương là con người, anh lo cái gì nữa?”

Tên mặt sẹo nghẹn họng, một lúc lâu sau vẫn không nói tiếp.

Ninh Vi cũng lười để ý tới hắn, cô quay người rời khỏi phòng đọc sách. Tên mặt sẹo nhếch môi, cũng đi theo.

“Rốt cuộc chuyện này là sao vậy? Là kẻ nào đã giám sát chúng ta?” Thấy Ninh Vi lại tìm ra được một cái camera siêu nhỏ nữa, tóc húi cua chỉ thấy cả người ớn lạnh.

Ninh Vi vứt camera lên bàn trà: “E rằng không phải theo dõi chúng ta mà là theo dõi những người sống ở đây.”

“Hả? Nhưng sao có thể lắp đặt camera ở từng phòng được? Bà chủ không phát hiện ra à?”

Ninh Vi: “Bà chủ ở đây tên là Lâm Tiểu Thúy, phòng ngủ chính không thấy giấy tờ bất động sản nào, nếu mọi người cũng không tìm được thì rất có thể căn nhà này không phải của cô ta. Chắc kẻ lắp camera là chủ sở hữu của căn nhà rồi.”

Dư Miên kinh hãi: “Chẳng lẽ là biếи ŧɦái thích nhìn lén hả?”

“Lâm Tiểu Thúy từng là một người đẹp cá tính nhưng có lẽ giờ đã bị hủy hoại nhan sắc rồi, phòng ngủ chính và cả phòng vệ sinh đều không có gương, tôi còn tìm được một bức ảnh bị xé nát nữa.” Suy nghĩ một lát, Ninh Vi bổ sung thêm một câu: “Tất nhiên, thân hình của cô ta vẫn nóng bỏng như thế.”

Tên mặt sẹo phản bác: “Tôi đã xem thử phòng vệ sinh trong phòng khách rồi, rõ ràng ở đó có gương mà!”

Ninh Vi lắc đầu: “Phòng vệ sinh đó đâu phải cho Lâm Tiểu Thúy dùng, nó được chuẩn bị cho những người khác thường xuyên tới nhưng không thường trú mà.”

Lúc nãy Ninh Vi cũng đã tới phòng vệ sinh đó để tìm camera siêu nhỏ, đúng là trên bồn rửa tay có lắp gương thật.

Nhưng những thứ trong phòng vệ sinh đó cũng không phải là đồ dùng hàng ngày. Bàn chải đánh răng dùng một lần, đồ vệ sinh dùng một lần, khăn mặt dùng một lần, áo choàng tắm dùng một lần...

Y hệt như phòng khách sạn vậy.

Áo sơ mi vỗ đùi nói thêm: “Tôi phát hiện có đôi dép size lớn trong tủ giày ở cửa ra vào, cứ nghĩ là dành cho khách, nhưng giờ xem ra là dành cho nam giới rồi!”

Tóc húi cua: “Chẳng lẽ cô ta hành nghề đặc biệt? Nhưng chẳng phải cô ta đã bị hủy dung rồi sao?”

Ninh Vi: “Chỉ suy đoán thôi, có thể đầu bị tổn thương nhẹ, hoặc có thể Lâm Tiểu Thúy chỉ không dám nhìn thẳng vào sắc đẹp của mình cũng nên.”

“...”

Nói vớ vẩn gì vậy!

Dư Miên lên tiếng: “Chắc là có bốn người thật đấy, tôi với chị Đình có tìm thấy trong thùng rác bốn bộ đồ ăn dùng một lần.”

Tóc húi cua: “Lại còn dùng bộ đồ ăn một lần nữa hả?”

Hứa Uyển Đình: “Phòng bếp có bộ đồ ăn bình thường, bộ đồ dùng đó là đĩa đựng bánh kem. Trong thùng rác có chai rượu với đồ uống đã uống hết, hẳn trước đó họ đã tổ chức sinh nhật cho ai đó, giờ đồ ăn với bánh kem còn thừa lại đã hư hết rồi.”