Ám Dạ Khúc Quỳ Gối Trước Tôi!

Chương 13

Hơn nữa Ninh Vi không tìm thấy giấy tờ bất động sản gì, giấy kết hôn và ly hôn cũng hoàn toàn không có.

Ở sâu trong ngăn kéo, Ninh Vi tìm thấy một bức ảnh bị xé nát rồi được chắp vá lại. Trong ảnh là một người phụ nữ trang điểm đậm, mặc một chiếc váy khoét chữ V, dáng người nóng bỏng rất quyến rũ.

Người trong ảnh chính là Lâm Tiểu Thúy, nhưng rõ ràng phong cách ăn mặc lại không hề khớp với quần áo trong tủ.

Ninh Vi đi tới phía bàn trang điểm, trên đó bày đủ thứ mỹ phẩm dưỡng da nhưng không hề có đồ trang điểm.

Quan trọng nhất là bàn trang điểm lại không có gương.

Kết hợp với bức ảnh từng bị xé, Ninh Vi đã lờ mờ đoán ra được.

Cô đi vào phòng vệ sinh trong phòng ngủ chính, quả nhiên cũng không có gương.

Nhưng lạ ở chỗ trên bồn rửa tay không chỉ bày đồ vệ sinh cá nhân của bà chủ mà còn có hai bộ của hai đứa con. Trên giá treo cũng treo ba cái khăn tắm, có ba đôi dép, một lớn hai nhỏ được gác bên tường...

Đây là phòng vệ sinh của phòng ngủ chính nhưng có vẻ cả ba người đều tắm rửa ở đây, thế phòng vệ sinh ở phòng khách để ai dùng chứ?

Ninh Vi không phát hiện ra manh mối mới ở phòng vệ sinh nên bèn quay về phòng ngủ. Cô vừa suy nghĩ thông tin vừa thu thập được vừa quan sát kỹ căn phòng ngủ này.

Chợt, ánh mắt của Ninh Vi khựng lại, cô đi tới phía cửa sổ, bò lên bệ cửa hẹp rồi giơ tay chạm tới thanh xà treo rèm.

Một khối vuông màu đen nhỏ bị Ninh Vi kéo xuống, lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay cô.

“Camera siêu nhỏ hả?” Ninh Vi dùng đầu ngón tay mân mê ống kính nhỏ: “Thú vị đấy.”

Lúc Ninh Vi kiểm tra phòng ngủ chính, những người còn lại cũng chẳng rảnh.

Trong phòng bếp, Hứa Uyển Đình đứng trước tủ lạnh, tỏ vẻ nghi hoặc.

“Tiểu Miên! Cô tới nhìn cái tủ lạnh này này...”

Dư Miên nghe vậy bèn đi qua, cô ta ghé tới gần tủ lạnh ngửi ngửi rồi lập tức nhíu chặt mày.

Đó là mùi thịt thối khiến người ta buồn nôn.

Dư Miên nhìn giá để dao trên bàn, trong đầu vô thức hiện lên những cảnh tượng trong phim kinh dị, mồ hôi lạnh lập tức thấm ướt đẫm lưng áo.

Nhịp tim càng lúc càng nhanh khiến hơi thở của Dư Miên cũng tăng dần đều, cô ta run rẩy giơ tay lên, nắm lấy tay cầm lạnh buốt rồi chậm rãi kéo cửa tủ ra.

Tủ lạnh mở ra, mùi thối rữa cũng xộc vào mũi, Dư Miên phải kìm lắm mới không nôn ra tại chỗ.

Cô ta nheo mắt quan sát tình hình bên trong, trong ngăn lạnh là một mớ hỗn độn, rau củ quả đã thối rữa gần hết, chảy ra thứ chất nhờn kinh tởm. Ngăn trên cùng tủ lạnh là những đĩa thức ăn thừa, các món thịt đã hư hoàn toàn, sản sinh ra những con ấu trùng màu trắng tởm lợm và tỏa ra mùi hăng hăng của thịt thối.

Dù cảnh tượng này không có gì tốt đẹp nhưng chí ít là cũng không có đầu hay tay chân bị chặt gì.

Dư Miên đóng cửa tủ lạnh lại, kéo ngăn đá bên dưới ra, ở trong là thịt, cá, tôm và những loại mì đông lạnh chưa được mở sắp xếp rất gọn gàng.

Dư Miên khẽ thở phào: “Sợ bóng sợ gió thôi, xem ra chỉ là đồ đạc để lâu quá nên mới thối trong cả tủ lạnh.”

Hứa Uyển Đình nhíu mày: “Thế chúng ta có cần lấy ra kiểm tra thử không? Lỡ ở trong có chứa manh mối thì sao?”

Dư Miên nhìn vào trong tủ lạnh, gật đầu cực kỳ miễn cưỡng: “Tìm thôi, mạng sống quan trọng mà.”

Hai người lấy khẩu trang và găng tay nhựa rửa bát ra, cố nén cơn buồn nôn để bắt đầu kiểm tra tủ lạnh...

Cùng lúc đó, tóc húi cua vẫn đang loay hoay với những bức tranh của hai chị em.

Y phụ trách tìm phòng trẻ con, ở đây được bày trí rất ấm cúng, đồ chơi nhồi bông chất đầy trên chiếc giường đôi, quần áo treo trong tủ đều có hai bộ, bàn viết cùng kiểu dáng cũng được đặt song song nhau, ở trên là rất nhiều truyện chữ với truyện tranh. Có vẻ như mọi thứ đều rất bình thường.

Thứ duy nhất đáng chú ý là dụng cụ vẽ tranh. Trong phòng có đầy đủ màu vẽ và cọ, hai cái xô nhỏ mà hai chị em xách khi nãy cũng được đặt cạnh bàn vẽ, trên bảng vẽ còn ghim tranh.

Bức bên trái trên xanh lam dưới xanh lục, góc trái bên cùng vẽ một hình bán nguyệt màu đỏ, ở giữa là bốn sinh vật không rõ, ba trắng một đen.

Gương mặt hình bầu dục được vẽ ra từ những đường gợn sóng, trên mặt là mắt mũi miệng vặn vẹo, nối liền với hình tam giác có lẽ là “tai nhọn”.

“Đây là cái gì vậy? Mèo mun với mèo trắng hả?” Tóc húi cua gãi đầu, hoàn toàn không thể hiểu nổi trường phái trừu tượng của con nít.

Bức tranh còn lại thì có nền đen, vẽ những ngôi nhà vừa dài vừa mỏng, có mái hình tam giác và cửa sổ vuông, quanh nhà có những bông hoa rực rỡ đang nở rộ, thậm chí trên nóc nhà cũng có.

“Bức tranh này hơi xấu nhưng vẫn có thể nhìn ra được, mà có ý nghĩa gì nhỉ?”