Ám Dạ Khúc Quỳ Gối Trước Tôi!

Chương 12

Ninh Vi: “Tấm bìa quy tắc khi nãy đâu rồi?”

“Ở chỗ tôi.” Tên mặt sẹo tức giận nói.

Hắn lấy ra tấm bìa rồi chợt ngạc nhiên khi thấy nó đã biến thành một bức thư!

Tên mặt sẹo thử xé phong bì ra, nhưng dù hắn có dùng sức cỡ nào cũng không thể làm hỏng nó được, cuối cùng chỉ có thể quăng bức thư cho Ninh Vi.

Ninh Vi nhận lấy bức thư, dễ dàng mở nó ra rồi lấy tấm bìa quy tắc mới từ bên trong.

[Quy tắc 1: Phải cố gắng sống sót và tìm ra sự thật về cái chết.]

[Quy tắc 2: Trong số các bạn có người là gián điệp, gián điệp phải gϊếŧ chết những người còn lại để giành chiến thắng.]

Quy tắc đầu tiên nói như không nói, chỉ chứng minh được thực sự là có “người chết”. Nhưng quy tắc thứ hai lại khiến trái tim mọi người hẫng một nhịp.

Những nguy hiểm trong ải đã khiến người ta mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần rồi, giờ còn phải đề phòng những người đi cùng nữa à?

Lúc này Ninh Vi cũng hơi kinh ngạc, ngay khi mở quy tắc ra, trong đầu cô đã vang lên một giọng nói êm dịu.

Cô chính là gián điệp trong trò chơi này.

Ninh Vi thả quy tắc xuống, cong môi cười một tiếng.

Hóa ra là mi.

Tiếng cười khẽ lúc nãy với giọng nói này hẳn là từ cùng một người.

Ngón tay cô vuốt ve chiếc nhẫn trong túi, e là cũng có liên quan nhỉ?

Sau lưng, tên mặt sẹo cũng nhìn Ninh Vi, siết chặt chiếc nhẫn đá đỏ trong tay.

Ai nấy đều có suy nghĩ riêng, bầu không khí cũng trở nên ngột ngạt vì quy tắc mới xuất hiện.

Ninh Vi vỗ tay: “Gián điệp sẽ không ra tay dễ dàng đâu, người ta cũng sợ bị lộ thân phận mà. Chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian điều tra “sự thật” thôi, điều tra sớm xong việc sớm.”

Cả đám đưa mắt nhìn nhau, chẳng dám nhúc nhích gì.

Ninh Vi thở dài: “Hai chị em đã đi rồi, còn sợ cái gì nữa? Được rồi, để tôi đi xem một vòng trước nhé.”

Ngay sau khi quy tắc xuất hiện, hai cô bé và chiếc xe đồ chơi rách rưới kia cũng biến mất trong phòng khách, như thể mọi thứ chưa hề diễn ra vậy.

Ninh Vi là người đầu tiên đẩy hai cánh cửa phòng đang đóng ra, cả hai đều là phòng ngủ, một căn là phòng người lớn, căn còn lại là phòng của hai chị em.

Phòng ăn, phòng bếp, phòng vệ sinh đều bình thường, chỉ còn lại phòng đọc sách cuối cùng.

“Vào phòng đọc sách được hả?” Hứa Uyển Đình vẫn còn sợ khi phải tới đó.

Ninh Vi ngồi xổm xuống, dường như đang nhìn vào vết nứt màu đen trên cửa.

“Khóa cửa không còn là khóa mật khẩu trước đây nữa, hẳn là ở đây cũng thay đổi rồi.” Dứt lời, Ninh Vi giơ tay mở cửa phòng đọc sách.

Quả nhiên, trong phòng đọc sách gọn gàng sạch sẽ, thi thể đã biến mất, trên thảm cũng chẳng còn bất cứ vết máu nào, sách trên tủ đã được sắp xếp phân loại lại, chẳng còn hình dạng bộ xương như khi nãy nữa.

Chỗ này đã trở thành một căn phòng đọc sách như bình thường.

Sau khi xác nhận không còn gì nguy hiểm, mọi người bèn chia nhau ra hành động, tìm kiếm manh mối trong phòng.

Ninh Vi phụ trách phòng ngủ chính, cô bước vào phòng, đứng ở cửa quan sát tỉ mỉ.

Căn phòng được dán giấy dán tường màu bạc, ở giữa đặt một chiếc giường đôi. Tủ quần áo màu trắng tựa vào tường, có vẻ cùng một bộ với bàn trang điểm. Phòng ngủ chính thông với phòng vệ sinh, không gian bên trong cũng khá rộng.

Dù xét về diện tích hay cách trang trí của căn phòng, tài chính của chủ nhà có vẻ đều rất tốt.

Ninh Vi mở tủ quần áo ra đầu tiên, quần áo bên trong đa phần đều là màu đen, trắng và xám, phong cách giản dị thoải mái. Ngoài ra còn có rất nhiều mũ và khăn choàng đủ loại kiểu dáng, chiếm rất nhiều diện tích.

Ninh Vi lập tức lục trong túi áo nhưng không phát hiện ra thứ gì bị giấu cả.

Nhưng bản thân cái tủ quần áo này đã giải thích được vấn đề rồi.

Ở đây không có ông chủ.

Chẳng biết là ly hôn hay góa chồng đây?

Ninh Vi đi tới trước tủ đầu giường, vươn một ngón tay ra quẹt lên mặt bàn một cái, cô xoa xoa lớp bụi ở đầu ngón tay, xem ra rất lâu rồi ở đây không được lau dọn.

Ngăn kéo dưới tủ đầu giường đã bị khóa, Ninh Vi suy nghĩ một lúc rồi tìm thấy một cây nhíp trên bàn trang điểm, cạy mở được khóa từ khe hở.

Trong ngăn kéo có hai tập hồ sơ, một trong số đó là bệnh án của hai đứa con.

Dù không hề mắc chứng rối loạn ngôn ngữ đặc biệt gì nhưng hai chị em lại mắc chứng tự kỷ, lần cuối cùng được điều trị là ba tháng trước.

Tập tài liệu còn lại chứa đủ loại giấy tờ, trong đó có sổ hộ khẩu của bà chủ nhà.

Bà chủ tên là Lâm Tiểu Thúy, hai đứa con gái đều theo họ của cô ta, con gái lớn Lâm Tiểu Khả, con gái nhỏ là Lâm Tiểu Ái. Cuốn nhật ký khi nãy còn biến Tiểu Khả thành em gái nữa, đúng thật toàn là bẫy.

Trong tập hồ sơ chỉ có bằng tốt nghiệp cấp hai, rất có thể bà chủ chưa học hết cấp ba.