“Kẻ muốn đầu độc á? Chẳng lẽ là người đàn ông thần bí kia?” Dư Miên cứ cảm thấy trong lời nói của Ninh Vi có hàm ý nhưng lại chẳng thể đoán ra nổi ý của cô.
Ninh Vi liếc nhìn phía phòng bếp, không giải thích gì mà chỉ cười nói: “Suy đoán thôi mà. Cũng có thể là hai đứa nhỏ uống nước rửa tay trong lúc chơi đồ hàng cũng nên.”
Dư Miên hơi nghẹn họng, nếu trong hiện thực thì tất nhiên có thể nghĩ tới việc này, nhưng họ đang trong một ải tìm kiếm sự thật mà, đâu thể nào xuất hiện manh mối không có ý nghĩa được.
“Đi thôi, đi tìm manh mối thử nào.” Ninh Vi đứng dậy cất bước vào phòng trẻ con, Dư Miên và Hứa Uyển Đình cũng sải bước đi theo.
Hai bức tranh đối diện ngay cửa chính, đó là vật trung gian để trẻ con không thạo câu chữ trút bỏ cảm xúc.
Ninh Vi đứng trước bàn vẽ, lẳng lặng nhìn hai bức tranh này.
Họ đã tìm được kha khá thông tin rồi nhưng Ninh Vi cứ cảm giác như mọi chuyện không liền mạch với nhau, thậm chí còn tồn tại rất nhiều chỗ mâu thuẫn nữa.
Nhà bị lắp đặt camera giám sát, mọi đồ dùng đều mua qua mạng chứng tỏ trong mối quan hệ này, người thứ tư bí ẩn kia mới là kẻ nắm thóp, Lâm Tiểu Thúy là người bị điều khiển.
Từ đó, nếu kẻ này ghét hai đứa con thật thì sẽ không tổ chức sinh nhật cho chúng. Thậm chí là theo cách trang trí của phòng trẻ con, đãi ngộ của chúng cũng rất ổn.
Vậy nếu nghĩ ngược lại thì sao? Nếu người đầu độc là Lâm Tiểu Thúy, còn con cô ta lại là vật dùng để thương lượng với người thứ tư...
Nhưng lần thương lượng đó lại khiến hoàn cảnh của cô ta trở nên khó khăn hơn, thậm chí là bị đe dọa cấm túc, trong cơn tức giận, cô ta đã quyết định cá chết lưới rách.
Nếu thế thì không chừng người thứ tư đó là cha đẻ của hai đứa nhỏ.
Nhưng suy đoán này cũng có mâu thuẫn, vì người kia hoàn toàn có thể đưa con đi, dù là con gái ngoài giá thú thì thuê bảo mẫu vẫn an toàn hơn một bà mẹ bị tâm thần nhiều mà?
Ninh Vi hít một hơi thật sâu, hiện tại hoàn toàn chưa biết gì về người chết và nguyên nhân tử vong cả, tất cả chỉ toàn là tưởng tượng mà thôi.
Nếu có thể xác định được thân phận của người thứ tư thì tốt quá.
Người thứ tư...
Mắt Ninh Vi chợt sáng lên, cô bước tới trước bàn học, lấy ra một cuốn vở vẽ và một hộp bút chì đầy màu sắc.
Cô nhắm mắt suy nghĩ một lát rồi dứt khoát chọn màu cần dùng từ hộp, ngón tay thon dài cầm cây bút chì màu vẽ ra những đường nét nhiều màu sắc khác nhau trên giấy.
Tay Ninh Vi vừa vững vừa nhanh, đặt bút không hề do dự, rất nhanh trên giấy vẽ đã xuất hiện bóng dáng của một người đàn ông.
Dư Miên bị bất ngờ trước khả năng của Ninh Vi, không phải cô ta chưa từng gặp người vẽ đẹp, nhưng có thể vẽ ra cỡ này trong thời gian ngắn thì đúng là chưa từng thấy thật.
Chẳng lẽ trong hiện thực cô ấy là một họa sĩ?
Những đường nét màu sắc lấp đầy nhau, hình ảnh người đàn ông càng lúc càng rõ ràng, Dư Miên nhìn thử lại chợt cảm thấy quen thuộc tới mức khó tả nổi: “Bức tranh này là ai vậy? Người của công chúng à?”
Hứa Uyển Đình cũng thấy người đàn ông trong bức tranh quen quen, cô ta cố gắng lục tìm ký ức, một vài cảnh tượng hiện ra trong đầu khiến cô ta ngẩng phắt đầu lên, khó tin nói: “Đây... Đây chẳng phải là Tôn Kiến sao?”
Dư Miên sửng sốt: “Tôn Kiến là ai?”
Hứa Uyển Đình: “Là cái gã đeo kính chết trong phòng đọc sách ấy!”
Dư Miên nhìn lại người đàn ông trên bức tranh lần nữa, gương mặt đó cuối cùng cũng trùng khớp với người trong trí nhớ.
Vốn chỉ có duyên gặp một lần, hơn nữa Tôn Kiến còn đeo cặp kính dày cộp, với cô ta không hề muốn nhớ tới đoạn ký ức đó nên giờ chưa thể nhớ ra kịp.
Nhưng mà...
“Sao lại vẽ Tôn Kiến thế?”
Ninh Vi không đáp mà chỉ lấy điện thoại ra, chụp lại bức tranh rồi mở “Google Lens” trên trình duyệt lên.
Chức năng phân biệt ra những đặc điểm của nhân vật trong ảnh, rất nhanh đã cho ra hình ảnh tương tự.
Người trong những hình ảnh đó y hệt như Tôn Kiến, chỉ khác biệt rất lớn ở chỗ khí chất. Và người trong ảnh cũng không phải tên Tôn Kiến mà là Tôn Lãng Huy.
Ninh Vi thoát khỏi Google Lens rồi bắt đầu tìm kiếm “Tôn Lãng Huy”.
Kết quả đầu tiên là Wikipedia của Tôn Lãng Huy. Thông tin hiển thị rằng Tôn Lãng Huy là cổ đông lớn nhất của Bất động sản Huy Hoàng, người sáng lập Huy Hoàng chính là cha của gã. Sau khi cha mất, Huy Hoàng đã được giao cho gã.
Mục thứ hai là một mẩu tin.
Ông trùm bất động sản Tôn Lãng Huy không may qua đời, giá cổ phiếu của Huy Hoàng giảm mạnh!
Dư Miên kinh ngạc thốt lên: “Tìm được thật kìa! Chẳng lẽ gã không phải người chơi?”
Ninh Vi ấn mở xem chi tiết trong tin tức: “Ngày 16 tháng 5, người báo án đã phát hiện một chiếc ô tô bị chìm trong đập chứa nước khi đang tắm ở ngoại ô nên bèn báo cảnh sát. Sau khi tìm kiếm, sơ bộ đã trục vớt được bốn thi thể, căn cứ theo biển số xe và giấy tờ tùy thân trên người của nạn nhân có thể xác nhận nạn nhân nam là Tôn X, nạn nhân nữ là Lâm X, hai bé gái đều là con gái của Lâm X.”