Ám Dạ Khúc Quỳ Gối Trước Tôi!

Chương 10

Nhưng mà...

“Không phải đâu.”

Cô bé trả lời dứt khoát.

Tên mặt sẹo trợn mắt, lướt nhanh qua tấm bìa, hình như đúng là quy tắc không bảo là không được hỏi hai câu...

Nhưng xác định bên trái là đứa chị nói dối để làm gì chứ? Hôm nay chúng đã không còn trả lời câu hỏi được nữa, dù sao hai chị em cũng bị rối loạn ngôn ngữ “Một ngày chỉ nói được một câu” thôi mà.

Ninh Vi chậm rãi hỏi: “Vào cửa chết thì có chết không?”

Nghe cô hỏi thế, trái tim mọi người lập tức như rơi xuống hầm băng. Đúng vậy, quy tắc cũng đâu có bảo cửa chết là con đường chết chắc, mà cửa sống sẽ là đường sống!

Có thể họ đã lại bị lừa rồi!

Dư Miên cũng ý thức được mình đã hỏi không cẩn thận, cô ta không nên hỏi về “cửa” mà nên hỏi về “tính mạng” mới phải!

Nhưng giờ hai chị em đâu còn nói chuyện được nữa!

Quả nhiên, cô bé không lên tiếng mà chỉ dùng nụ cười đáng sợ đáp trả Ninh Vi.

Ninh Vi chẳng hề sốt ruột mà hỏi tiếp: “Em gái, lúc nãy ở trong phòng đọc sách là ai đã bảo bọn chị tới chơi hả?”

Mọi người nghe vậy thì lại dấy lên hy vọng lần nữa, đúng rồi, tính cả câu đó thì chắc chắn một trong hai chị em sẽ có đứa nói được nhiều hơn một câu!

Nhưng rất nhanh, cô bé đã lấy một cái điện thoại từ trong túi rồi thành thạo bấm nút.

“Tới đây chơi với em đi... Hi hi hi...”

Hy vọng mới nhen nhóm của tất cả lại bị bóp tắt lần nữa, xem ra là hết cách thật rồi.

Ninh Vi lại chẳng hề sốt ruột, vì cô đã xác nhận được một việc.

Không nói chuyện được nhưng vẫn có thể đáp lại câu hỏi.

Vì thế Ninh Vi bèn lừa tụi nhỏ tiếp: “Em gái, em gật đầu hoặc lắc đầu để trả lời câu hỏi nhé, gật đầu là khẳng định, lắc đầu là phủ định. Giờ nói cho chị biết, vào cửa chết thì có chết hay không?”

Cô bé sửng sốt rồi khẽ gật đầu.

Mọi người kinh ngạc há hốc mồm.

Thế cũng được nữa hả?

Trong hiện thực, dù người câm không nói chuyện được vẫn có thể dùng thủ ngữ để giao tiếp, nhưng họ lại bỏ qua chuyện này vì “quy tắc”.

Mọi người chỉ thấy nỗi sợ kéo dài, dù sao cô bé gật đầu thì chứng tỏ cửa chết không có nghĩa là chết rồi! Nói không chừng vào cửa sống còn chết nhanh hơn nữa.

Dư Miên cũng thở phào: “Thế chúng ta cứ việc vào cửa chết nhỉ?”

Ninh Vi lại hỏi tiếp: “Vào cửa sống có chết không?”

Cô bé lại gật đầu lần nữa.

Dư Miên sửng sốt, lẩm bẩm nói: “Vậy là hai cửa đều vào được à?”

Ninh Vi nheo mắt cười rồi hỏi thêm câu nữa: “Em gái, chiếc nhẫn đá quý màu xanh trên tay này là của em hả?”

Tay của hai cô bé đều có đeo nhẫn, chỉ là đá quý được nạm bên trên một xanh một đỏ, những người còn lại cũng để ý chuyện này từ lâu nhưng lại không hiểu sao Ninh Vi lại hỏi như thế.

Cô bé nhìn chiếc nhẫn đá màu xanh trên tay, cũng rất bối rối nhưng vẫn “thành thật” lắc đầu.

“Ồ.” Nụ cười trên mặt Ninh Vi chợt tươi hơn: “Nếu không phải của em thì để chị giữ cho nhé.”

Dứt lời, cô đã tháo chiếc nhẫn ra khỏi tay cô bé, động tác nhanh tới mức giống như một tên tội phạm đã quen với mánh lới.

Trên đầu mọi người đều đầy dấu chấm hỏi, đây là hành động tìm đường chết gì vậy?

Nhưng cô bé bị cướp nhẫn không những không nổi đóa mà còn tủi thân nhìn Ninh Vi, bộ dạng nước mắt lưng tròng khiến người ta hơi xót xa.

“Em gái à, tự em bảo chiếc nhẫn không phải của em mà! Lấy đồ của người khác không phải bé ngoan đâu, phải đưa cho chị cảnh sát giữ.”

... Đúng quá không cãi lại được.

Nhưng mà chị ơi, chị có chắc mình là cảnh sát chứ không phải kẻ cướp không hả? Ra tay thành thạo thế còn gì!

Tên mặt sẹo đảo mắt, bước lên mấy bước rồi cướp nốt chiếc nhẫn của cô bé còn lại.

Hắn đã nhìn ra Ninh Vi không phải người thiếu não, dù không rõ mục đích của cô nhưng làm theo chắc chắn sẽ không bị thiệt.

Ninh Vi hỏi cô bé mới bị cướp nhẫn: “Chiếc nhẫn đá đỏ là của em hả?”

Cô bé gật đầu, nước mắt lã chã rơi.

Ninh Vi: “Chậc chậc chậc, cướp đồ của con nít, đúng là ông chú xấu xa!”

Vẻ mặt của mọi người lập tức trở nên khó tả.

Chị gái, sao chị có thể vừa cướp nhẫn của con nít vừa thốt ra những lời chính nghĩa như vậy được hả!

Thực ra Ninh Vi cũng không ngờ tên mặt sẹo lại bắt chước mình cướp nhẫn của cô bé.

Cô lấy chiếc nhẫn chỉ đơn giản là vì thấy có một cảm giác quen thuộc vô cớ trong viên đá quý thôi. Nhưng khi lấy được rồi lại chẳng phát hiện ra có gì đặc biệt cả, xem ra phải từ từ nghiên cứu rồi.

Tóc húi cua đã từ bỏ động não từ lâu chỉ quan tâm tới một chuyện: “Rốt cuộc là đi vào cánh cửa nào được?”

Dư Miên suy nghĩ một lúc rồi giải thích: “Chắc là vào được hết, mà nhiều khi là phải vào hết. Quy tắc khi nãy đã lừa chúng ta rằng chỉ có một cánh cửa vào được, nói không chừng như thế manh mối sẽ không đủ. May mà có.. Ừm... Chị gái này.”

Dư Miên tới gần, hỏi: “Chị gái xưng hô thế nào ạ?”

So với tên mặt sẹo hung hãn, cô ta thấy cô gái xinh đẹp này đáng tin hơn, bởi vậy cũng mong quan hệ giữa hai người có thể gần gũi hơn.

Dù sao thì chỉ có bám theo trùm lớn mới có thể sống sót được mà.

Ninh Vi: “Chà, gọi tên thì xa lạ quá.”

Dư Miên sửng sốt, nghĩ Ninh Vi nói thế tức là không muốn tiết lộ họ tên, đang tính giải thích thì cô lại nói trước.

“Cứ gọi chị đẹp là được rồi.”

Dư Miên dở khóc dở cười, dù người này đúng thực rất xinh đẹp, nhưng làm ơn khiêm tốn chút có được không!

“Vâng... Chị đẹp.”

Rõ ràng là nói đúng sự thật nhưng Dư Miên lại có cảm giác như mình đang nịnh nọt vậy.

Ninh Vi thoả mãn gật đầu, vui vẻ vỗ vai Dư Miên.

Chợt, Ninh Vi nghe thấy một tiếng cười cực nhẹ, nhưng tất cả mọi người trong phòng khách đều có vẻ rất bình thường, rõ ràng là không phát giác ra.

Đó là một tiếng cười trầm thấp của nam giới, như thể thấy có gì thú vị nên không kìm được mà bật cười, nhưng lại thu về rất nhanh, trở lại bộ dạng ôn tồn lễ độ như cũ.

Tsundere.

Ninh Vi thầm bình luận trong lòng.

Cô không để ý tới tiếng cười khó hiểu đó, dù sao trước mặt vẫn còn hai chị em cần đối phó nữa mà.

Ngay khi mọi người tưởng mình đã vượt qua được mọi cạm bẫy thì Ninh Vi lại hỏi đứa em nói thật lần nữa: “Em thật sự phải nói dối vào thứ Năm à?”

Dư Miên nghi hoặc nhìn Ninh Vi, hỏi thế là sao nhỉ? Những suy luận trước đây của họ đều xây dựng trên cơ sở “Hai chị em phải nói dối vào một ngày cụ thể” hết mà?

Cô bé nhìn Ninh Vi chằm chằm, một lúc lâu sau, trên mặt nó lại nở nụ cười, không còn quỷ dị như trước nữa mà dường như xuất phát từ trái tim, toát ra vẻ ngây thơ đặc trưng của trẻ con.

Đôi môi đỏ như máu nhẹ nhàng mấp máy, cô bé “mỗi ngày chỉ nói được một câu” lại phát ra âm thanh: “Không phải.”

Cô bé kia cũng tới gần, níu cánh tay chị em mình rồi mỉm cười ngọt ngào với Ninh Vi.

“Chị khách, chị thắng rồi.”

Mọi người há hốc mồm, ngơ ngác đứng đó, đầu óc họ đã chết máy hoàn toàn.

Sao nó lại nói chuyện rồi?

Mà sao cô ấy lại thắng?

Mà rốt cuộc họ có phải vào cửa nữa không?