Cậu thiếu niên bị ác ý trong ánh mắt của gã làm cho sợ hãi, cậu ta hỏi: “Ông muốn làm gì?”
Yêu đạo vừa cười vừa tiến lại gần, gã nói: “Không có gì, chỉ là muốn giúp hai người, đôi chim uyên ương đáng thương này, mãi mãi không phải chia lìa thôi.”
Nói rồi, gã ném con hồ ly trong tay vào lòng thiếu niên.
Khi thiếu niên chưa kịp tin vào mắt mình, gã yêu đạo đột nhiên tách miệng của Trương Hà ra, nhét vào một miếng thịt đỏ có mùi tanh hôi nồng nặc.
Trương Hà không biết gã đã cho mình ăn cái gì, cố gắng hết sức để tống nó ra.
Nhưng thứ đó vừa vào miệng lập tức như sống dậy, trượt thẳng xuống cổ họng.
Mùi tanh hôi thối của nó từ trong cơ thể cậu ta bốc ra, làm cậu ta buồn nôn dữ dội.
Trương Hà siết chặt cổ họng, nhìn về phía yêu đạo: “Ông đã cho tôi ăn cái gì?”
Nhưng yêu đạo lại không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Cậu có cảm thấy đói đến mức xé ruột xé gan không?”
Trương Hà vốn đã đói ba ngày, cái cảm giác đói lúc trước đã bị cậu ta nén lại, nhưng sau khi miếng thịt vào bụng, cảm giác đói khát càng mãnh liệt hơn.
Cậu ta thậm chí cảm thấy dạ dày mình đang tự tiêu hóa chính mình!
“Ông cho tôi ăn cái gì?”
Cậu đặt một tay lên ngực, nơi đó không còn đau đớn nữa, mà thay vào đó là cảm giác bỏng rát, từ dạ dày lan ra đến ngực.
“Ông rốt cuộc đã cho tôi ăn cái gì?” Cậu giận dữ hét lên.
Trương Hà cảm thấy như mình không thể kiểm soát được bản thân nữa, cậu ta khát khao được ăn cái gì đó, bất cứ thứ gì cũng được, chỉ cần là đồ ăn, chỉ cần là sinh vật sống.
Chính bản thân cậu ta lúc này làm cậu cảm thấy xa lạ và sợ hãi.
“Hahaha…” Yêu đạo lại cười, khuôn mặt gã vặn vẹo kinh tởm, khi nhìn vào người khác, đồng tử không tự chủ biến thành con ngươi dựng thẳng đứng đỏ như máu.
“Ngon không?”
Gã nói: “Cậu phải cảm ơn tôi đấy, đây là thịt của yêu thú thượng cổ, thịt Thao Thiết, cậu chỉ là một người phàm, có thể ăn được thịt của Thao Thiết thật là vinh dự không gì sánh bằng!”
Yêu đạo tiến gần hơn, miệng mở ra đến mức không thể tin nổi, thậm chí Tạ Lan còn nhìn thấy rõ ràng cả lưỡi của gã.
“Thao Thiết là con thú tham lam, cả đời nó chỉ ăn mãi, ăn tất cả mọi thứ, không từ chối bất kỳ thứ gì. Sau khi cậu ăn thịt của nó, sẽ bị cơn đói vô tận hành hạ.”
“Nhưng cậu không phải lo, dù sao chỉ là một miếng thịt nhỏ của nó, không có sức mạnh quá lớn. Nó chỉ khiến cậu cảm thấy đói đến mức không chịu nổi, cho đến khi cậu ăn bữa ăn đầu tiên no đủ.”
Tạ Lan lắng nghe cuộc trò chuyện của họ, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác lạnh lẽo.
Thao Thiết vốn có tính tham lam, sở hữu ham muốn vô tận.
Mặc dù nhiều người cho rằng một miếng thịt của Thao Thiết không có sức mạnh gì đặc biệt, tác dụng cũng không lớn.
Nhưng yêu đạo không nói cho Trương Hà biết rằng, tham vọng của Thao Thiết sẽ khiến cậu ta sau khi ăn miếng thịt đầu tiên nhất định phải nuốt trọn tất cả.
Miếng thịt đầu tiên này không chỉ bao gồm xương và thịt, mà còn bao gồm cả máu tươi.
Nếu cậu không nhớ nhầm thì máu của Chu Ngọc dường như đã dính vào miếng thịt đó!
Thì ra gã yêu đạo kia lại chơi trò này!
Gã muốn khiến Trương Hà từng miếng, từng miếng ăn hết Chu Ngọc, vì gã nghĩ rằng hai người yêu nhau say đắm, nên gã muốn trả thù họ bằng cách cực kỳ tàn nhẫn.
Lòng thù hận này, có lẽ không chỉ vì Trương Hà làm tổn thương gã, mà còn vì Chu Ngọc đã tự bạo nội đan, khiến kế hoạch của gã trở thành công cốc.
Lúc này, Trương Hà đã gần như phát điên, cậu ta cố gắng kiểm soát ham muốn của mình, cố gắng dùng lý trí để chiến thắng du͙© vọиɠ, nhưng đó không chỉ là ham muốn của riêng cậu ta, mà còn là lòng tham và du͙© vọиɠ của Thao Thiết. Cậu ta đã gần như không thể kiểm soát nổi bản thân mình.
Khi nhận ra lý trí của mình đang dần bị xói mòn, Trương Hà cầm con dao găm và đâm vào ngực mình, nhưng không có tác dụng gì, cậu ta không thể tự sát!
Tạ Lan đưa tay lên, đặt trước mắt Thanh Thanh, như thể làm vậy có thể giữ được sự ngây thơ và mơ hồ của cô bé.
Nhưng dù không thể nhìn thấy, cô bé vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc tuyệt vọng của Tiểu Hà ca ca.
Thanh Thanh chưa bao giờ nghe thấy cậu ta khóc đau đớn và tuyệt vọng đến thế, khóc đến xé ruột xé gan khiến cô bé không kiềm chế được mà cũng bắt đầu khóc theo.
Tạ Lan cảm nhận được tay mình hơi ướt, những giọt nước lạnh lẽo chảy vào lòng bàn tay.
Không biết đã trôi qua bao lâu, những tiếng nhai nuốt ghê rợn và tiếng khóc dần dần biến mất, thay vào đó là một tiếng cười đầy càn rỡ.
Tiếng cười càng lúc càng lớn, rồi lại dần bị một âm thanh khác thay thế.
Đó là Trương Hà.
Nhưng không phải Trương Hà như trước, thân thể cậu ta bị bao phủ một luồng ánh sáng đỏ, loạng choạng đứng dậy.
Trên mặt Trương Hà đầy máu, trông như một con quỷ từ địa ngục bò ra.
Cậu ta vừa phát ra những âm thanh kỳ quái vừa loạng choạng đứng lên.
Ngay lúc đó, tiếng quạ từ trên ngọn cây đột nhiên vang lên.
Tiếng gọi bất thành lình ấy làm mọi người hoảng hốt.
“Trên cây có một con quạ ngồi từ bao giờ thế? Làm tôi sợ muốn chết.”
Linh mục giật mình, bà Vương an ủi: “Khi vào đây thì nó đã ở đó, không biết có phải là cảnh tượng của quá khứ hay không.”
“Không phải.” Tạ Lan nói.
Cậu không giải thích vì sao không phải, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi con quạ kia.
Đột nhiên, dưới gốc cây vang lên một tiếng xào xạc, rồi một giọng nói quen thuộc vọng vào.
“Cậu ta sao rồi?”
Là Triệu Trì, hắn và chú Triệu đột ngột xuất hiện dưới gốc cây, ẩn mình trong bóng tối của bức tường và cây khô.
Tạ Lan không trả lời câu hỏi của hắn mà chuyển ánh mắt sang con quạ đang đứng trên ngọn cây kia.
Không biết có phải do bị cậu nhìn chằm chằm hay không mà con quạ quay tròn mắt vài vòng rồi xê dịch đi, như thể cảm thấy có chút chột dạ.