Ai Mà Ngờ Được Đến Nguyệt Lão Cũng Phải Đi Bắt Quỷ Kia Chứ!

Chương 22: Quạ đen

Hành động của Trương Hà khiến tất cả mọi người đều chết lặng, không ai có thể ngờ cậu ta lại quỳ gối ngay trước kẻ đã sát hại Chu Ngọc.

Khoảnh khắc trước cậu còn đau đớn tột cùng, vậy mà khoảnh khắc sau cậu đã cúi mình cầu xin, điều này thực sự khó mà chấp nhận được.

Người khó chấp nhận nhất chính là Thanh Thanh. Cô bé tròn mắt nhìn Trương Hà, sắc khí đen đã tạm lắng bỗng dâng trào trở lại, lần này còn lẫn chút hơi nước mờ mịt.

Cô run giọng nhìn về phía Tạ Lan, như muốn giải thích: “Không thể nào... Tiểu Hà ca ca không phải người như vậy!”

Thế nhưng, luồng khí đen liên tục bốc lên đã phản ánh rõ cảm xúc hỗn loạn của cô lúc này.

Vị linh mục đứng bên không nỡ nhìn cảnh tượng ấy lâu hơn, anh ta nhẹ nhàng an ủi Thanh Thanh: “Con người có bản năng sinh tồn.”

Đúng, con người có bản năng bảo vệ mạng sống, nhưng liệu Trương Hà có cần phải làm như vậy không?

Nói cách khác, từ đầu đến giờ, gã yêu đạo kia chưa từng nói sẽ gϊếŧ Trương Hà.

Thậm chí, dù đúng là gã có ý định đó, Trương Hà cũng không thể biết được.

Tạ Lan không tin rằng Trương Hà có khả năng thấu hiểu suy nghĩ của yêu đạo, nếu không phải vì thế, thì chắc chắn cậu ấy đang có một kế hoạch khác!

Dáng vẻ nhún nhường hèn mọn của Trương Hà khiến không chỉ bọn họ, mà ngay cả yêu đạo cũng phải bất ngờ.

Nhưng rất nhanh sau đó, yêu đạo cười khẩy, cho rằng bản thân đã nghĩ quá cao về một con người tầm thường. Bởi vì Chu Ngọc là người mà cậu ta yêu thương, gã đã quên mất rằng bản chất con người vốn tham sống sợ chết.

Hoặc giả gã quá tự tin, nghĩ rằng đến cả một con hồ ly tu hành cả trăm năm còn chết dưới tay gã huống chi chỉ là một con người nhỏ bé.

Thế nhưng, ở một góc mà gã không thể nhận ra, kẻ phàm nhân mà gã coi thường kia đã rút từ thắt lưng ra một con dao găm.

Lưỡi dao được giấu dưới lớp áo, là thứ Trương Hà đã chuẩn bị từ trước, suýt chút nữa đã ném đi.

Cậu ta cúi mình, dáng vẻ thấp hèn như một con dã thú, từng chút, từng chút một bò tới gần yêu đạo.

Trong khi yêu đạo vẫn đang chìm đắm trong sự đắc ý với sức mạnh và quyền uy của mình, hoàn toàn mất cảnh giác, thì cậu ta đột ngột bật mạnh chân phải, lao vυ't lên.

Tay cậu siết chặt chuôi dao, rút mạnh khỏi áo rồi đâm thẳng về phía trước, mũi dao nhọn hoắt hướng về tim kẻ thù.

Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, lưỡi dao găm đã cắm sâu vào tim yêu đạo.

“Ông đi chết đi!”

Trương Hà gào lên, khuôn mặt méo mó vì phẫn nộ, dồn sức đâm toàn bộ lưỡi dao vào cơ thể kẻ thù.

Đôi mắt cậu ta tràn ngập hận thù, người quan trọng nhất đời cậu đã bị kẻ này hủy hoại!

Lưỡi dao xuyên đến tận chuôi, yêu đạo không thể tin nổi mà cúi xuống nhìn vết thương trên tim mình, máu đang không ngừng rỉ ra từ một lỗ hổng lớn trên ngực gã.

Nhưng Trương Hà không định kết thúc chỉ với một nhát đâm.

Nhìn biểu cảm kinh ngạc của yêu đạo, cậu ta thấy vô cùng thỏa mãn. Không chút do dự, Trương Hà rút dao ra rồi đâm lại lần nữa.

Lần này, nhát dao còn sâu hơn trước, chuôi dao gần như biến mất trong cơ thể yêu đạo.

Máu bắt đầu tràn ra từ khóe miệng Trương Hà, cậu ta thờ ơ đưa tay lau đi. Cơ thể cậu đau đớn vô cùng, bởi ngực cậu cũng đã bị một vuốt sắc nhọn của yêu đạo xé toạc.

Cơn đau đó giống hệt với Chu Ngọc.

Nhưng cậu chẳng mảy may quan tâm. Thậm chí, Trương Hà cảm thấy cam tâm tình nguyện chịu đựng nỗi đau này.

Ngay khi cậu nghĩ rằng mình đã trả thù được cho Chu Ngọc, một cảnh tượng khiến cậu kinh hoàng đến tột độ xảy ra: vết thương trên ngực yêu đạo đang hồi phục với tốc độ chóng mặt.

Không cam lòng, Trương Hà siết chặt chuôi dao và tiếp tục đâm mạnh lần nữa. Nhưng lần này, lưỡi dao gãy lìa, mắc kẹt lại trong vết thương của yêu đạo.

Ngay lập tức, một vuốt sắc nhọn tóm lấy cổ tay cậu, hất cậu bay ra xa, mang theo cả chuôi dao.

Cơ thể Trương Hà rơi xuống đất với một tiếng “bịch” nặng nề, cậu phun ra một ngụm máu tươi, nghe rõ tiếng xương gãy răng rắc trong cơ thể mình.

Xương sườn nơi ngực cậu dường như đã đâm vào phổi.

Trương Hà thở dốc, từng ngụm máu trào ra từ miệng, toàn thân đau nhức đến tê liệt, máu từ vết thương nơi ngực vẫn không ngừng chảy, hòa lẫn vào dòng máu đỏ sẫm của Chu Ngọc dưới đất.

Nhưng cậu chẳng để tâm, cậu chỉ cố bám vào mặt đất, dồn hết chút sức lực còn lại để bò về phía xác Chu Ngọc.

Cậu biết mình sắp chế, cậu chỉ muốn ôm lấy Chu Ngọc vào lòng, để thân thể của Chu Ngọc không bị làm bẩn, Chu Ngọc là một con hồ ly yêu sạch sẽ nhất cậu từng biết.

Cuối cùng cũng bò được đến nơi, Trương Hà chậm rãi nhấc lấy cơ thể nhỏ bé của Chu Ngọc, ôm vào lòng mình.

Cậu lặp đi lặp lại câu xin lỗi.

Nhưng cậu cũng thấy hạnh phúc, bởi vì rất nhanh thôi, cậu và Chu Ngọc sẽ cùng chết bên nhau.

Yêu đạo bị hành động táo bạo của chàng trai chọc giận. Nếu trước đó gã còn chưa có ý định gϊếŧ người này, thì bây giờ, gã chỉ hận không thể xé cậu ta ra từng mảnh.

Yêu đạo quệt máu từ ngực mình, đưa lên miệng liếʍ sạch.

Gã bước từng bước chậm rãi tiến đến trước mặt Trương Hà, nhìn thấy cậu đang ôm chặt xác con hồ ly đã bị lột da trong vòng tay, gã cất tiếng cười ha hả.

Tiếng cười ấy làm những vết sẹo trên mặt gã co rút, méo mó như một con rết gớm ghiếc.

Yêu đạo từ từ cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt Trương Hà. Đột nhiên, gã giật phắt lấy xác Chu Ngọc từ tay cậu.

Trương Hà cố ngăn cản, nhưng chỉ bị gã tung một cú đá văng ra xa.

Yêu đạo ôm lấy con hồ ly, máu từ xác nó vẫn không ngừng nhỏ giọt xuống đất, cứ như dòng máu ấy sẽ chẳng bao giờ cạn.

“Cậu nói xem.” Gã nở nụ cười độc ác: “Tôi đem nó làm mồi cho lũ quạ thì sao nhỉ?”

Trương Hà run lên, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.

Nhưng cậu không thể thốt ra bất kỳ lời nào.

“Không muốn à?” Yêu đạo nhếch môi, giọng khinh miệt: “Con người các ngươi đúng là giả dối. Tự các ngươi ăn thịt động vật thì được, nhưng lại không chịu để động vật ăn thịt mình.”

Tạ Lan đứng bên, nhìn yêu đạo cầm xác hồ ly đi vòng quanh sân nhỏ. Khi ánh mắt yêu đạo lia tới đám người nhà họ Trương đang đứng ngoài cổng, một ý tưởng độc ác chợt lóe lên trong đầu gã.

Gã quay lại, đi đến trước mặt Trương Hà, ném xác Chu Ngọc xuống người cậu, nụ cười trên môi gã tràn ngập ác ý.

“Không phải các người yêu nhau sao? Tôi sẽ giúp các người mãi mãi ở bên nhau.”