Cơ thể của thiếu niên khẽ run lên, cậu ta cúi đầu nhìn con hồ ly trong vòng tay mình, nó đã không còn hơi thở.
A Ngọc chết rồi, chết trong đau đớn khi bị lột da và rút xương.
Trương Hà lau nước mắt nơi khóe mắt, lần này cậu ta có thể khóc mà không cần kiềm chế, bởi vì A Ngọc sẽ không còn cảm thấy đau đớn nữa.
Trên không trung, những con quạ tụ lại ngày một nhiều, bay vòng vòng trên cao, vừa bay vừa phát ra những tiếng “quạ quạ” vang vọng.
Quạ là loài ăn xác thối, việc chúng xuất hiện đông đúc ở một nơi chỉ ra rằng nơi đó có vô vàn thức ăn.
Dù Chu Ngọc đã chết, nhưng câu chuyện vẫn chưa kết thúc.
Thanh Thanh từng nói trong từ đường rằng cô bé đã ăn thiếu niên tên Trương Hà này.
Thế nhưng thiếu niên này nhìn không có điểm gì đặc biệt, dù có đem nấu chín toàn bộ cũng chẳng thể giúp trường sinh bất lão.
Hẳn phải còn chuyện gì khác đã xảy ra.
Tạ Lan cảm thấy bất an, cậu nhận ra việc đưa Thanh Thanh đến đây là một quyết định sai lầm.
Cái chết của Chu Ngọc đã là một cú sốc không nhỏ với cô bé, nhưng có thể những gì sắp diễn ra còn tàn nhẫn hơn nữa.
Rất có khả năng cô bé sẽ phải đối mặt lại những điều đau đớn nhất của mình thêm một lần.
“Thanh Thanh, em ra ngoài chờ anh được không?”
Tạ Lan chỉ về phía bà Vương: “Để bà ấy đi cùng em.”
Thanh Thanh quay đầu lại, đôi mắt cô bé vẫn tràn ngập những luồng khí đen, phần lòng trắng dường như đã chiếm gần hết hốc mắt, khuôn mặt xám xịt không giống một người sống.
Tạ Lan cảm nhận rõ rằng trạng thái của cô bé dường như đã tệ hơn, ngày càng giống một thứ gì đó không còn thuộc về loài người.
Thanh Thanh nhanh chóng hiểu ý của Tạ Lan, nhưng cô bé không đồng ý.
Bởi vì sợ hãi, suốt những năm qua cô đã luôn trốn chạy, sợ cái chết, sợ sự thật, sống một cuộc đời mơ hồ và bất định.
Rõ ràng thị trấn này rất lớn, nhưng cô ngày ngày phải trốn chui trốn lủi, lo sợ rằng sự thật sẽ tìm đến mình.
Lần này, cô muốn hiểu rõ mọi chuyện đã xảy ra. Tại sao A Ngọc ca ca và Tiểu Hà ca ca lại trở thành như vậy? Tại sao Văn ca lại bỏ rơi bọn họ?
“Cảm ơn anh, em không muốn trốn chạy nữa. Họ đều ở thị trấn này, em muốn gặp họ.”
Đôi mắt của Thanh Thanh vẫn phủ đầy khí đen, nhưng không biết có phải là ảo giác không, ánh mắt cô bé dường như trong trẻo hơn rất nhiều.
Kể từ khi gặp Thanh Thanh, đây là lần đầu tiên Tạ Lan thấy cô bé tỉnh táo như vậy.
Tạ Lan không nói thêm gì nữa, bởi vì đặt mình vào vị trí của người khác, cậu cũng sẽ muốn biết sự thật.
Trương Hà nhẹ nhàng bọc Chu Ngọc lại rồi đặt dưới gốc cây, máu từ cơ thể Chu Ngọc chảy ra, nhuộm đỏ cả lớp đất dưới chân.
Cậu ta nhặt chiếc áo khoác mà trước đó mình đã vứt đi, mặc lại lên người. Sau đó tiến đến trước mặt yêu đạo, ánh mắt tràn đầy căm hận nhìn gã.
“Sao? Muốn báo thù cho cậu ta à?” Gã yêu đạo cười nhạt, giọng nói chứa đầy mỉa mai như thể vừa nghe được một trò hề: “Không ngờ con hồ ly này lại chọn một kẻ vừa vô dụng vừa ngu ngốc như vậy. Nếu là cậu, tôi sẽ bỏ chạy ngay, đừng tự chuốc lấy cái chết.”
Bỏ chạy.
Trương Hà không định bỏ chạy, cậu cũng không có ý định còn sống mà rời khỏi nơi này.
Cậu vốn không phải người của Trương gia, chỉ theo mẹ chuyển đến khi bà tái giá, vì còn nhỏ nên cậu mang họ của cha dượng.
Lúc đầu, cậu đã trải qua một khoảng thời gian hạnh phúc, cha dượng đối xử với cậu rất tốt, ít nhất là bề ngoài luôn làm ra vẻ công bằng.
Nhưng sau này, khi mẹ và cha dượng lần lượt qua đời, những người anh chị của cậu vì tranh giành gia sản mà trở mặt.
Cả gia tộc họ Trương cũng không còn muốn chấp nhận cậu nữa.
Từ đó, cậu trở thành một kẻ đứng ngoài rìa Trương gia, không nơi nương tựa.
Sau này, cậu gặp cháu trai của tộc trưởng—Trương Nghiên Văn.
Văn ca không giống những người khác trong họ, ánh mắt hắn luôn nhìn xa trông rộng, đối xử với người ngoài cũng không phân biệt cao thấp.
Hắn là một người quân tử thực thụ, cũng là một người lãnh đạo xuất sắc, nên trong mắt tộc trưởng, Văn ca là người kế thừa hoàn hảo nhất, tộc trưởng đặt rất nhiều kỳ vọng vào hắn.
Rồi đến một ngày, Văn ca trở về sau chuyến đi xa, mang theo một thanh niên gầy gò, yếu ớt.
Trương Hà vẫn nhớ như in lần đầu tiên cậu nhìn thấy Chu Ngọc.
Hôm đó cậu ra bờ sông ngoài thị trấn để đón Văn ca, từ xa cậu đã nhìn thấy Chu Ngọc đang đứng bên bờ sông nghịch nước, ném những viên đá nhỏ lướt trên mặt sông.
Cậu chưa từng gặp ai đẹp đến thế, cũng chưa từng thấy cảnh tượng nào đẹp như vậy.
Sau này, Văn ca giới thiệu với cậu rằng người đó là A Ngọc, và cậu mới biết rằng hai người họ đã thề hẹn bên nhau trọn đời.
Dù trong lòng dâng lên một cảm giác mất mát khó tả, cậu vẫn chân thành chúc phúc cho họ.
Văn ca xuất sắc như vậy, là người ưu tú nhất trong thế hệ Trương gia, dù cậu biết chắc rằng gia tộc sẽ không dễ dàng chấp nhận, nhưng cậu tin vào Văn ca, Văn ca giỏi như vậy, nhất định sẽ làm được.
Thế nhưng Trương Hà không ngờ Văn ca lại phá vỡ lời hứa của chính mình, hắn đã nói sẽ bảo vệ A Ngọc thật tốt, nhưng cuối cùng vẫn thất hứa.
Thậm chí hắn còn ngầm đồng ý để tộc trưởng gϊếŧ chết A Ngọc.
Còn cậu ta thì vô dụng, không thể cứu được A Ngọc. Chưa bao giờ Trương Hà căm ghét bản thân như lúc này, nếu cái chết của mẹ và cha dượng có thể đổ lỗi cho số phận và bệnh tật, thì cái chết của A Ngọc lại là bằng chứng rõ ràng nhất cho sự bất lực của cậu, cậu thậm chí không thể bước ra khỏi từ đường để giúp A Ngọc.
Trương Hà lau mắt, đôi mắt đỏ ngầu đầy tia máu sau những đêm thức trắng bị nhốt trong từ đường.
Thế nhưng, một người tràn đầy thù hận và mệt mỏi như vậy lại bất ngờ “phịch” một tiếng quỳ xuống, hướng về kẻ thù của mình mà dập đầu vang dội ba lần.
Trong ánh mắt khuất sau cái cúi đầu, thù hận càng thêm sâu sắc, tưởng như hóa thành lưỡi dao nhọn có thể xuyên thủng kẻ đối diện.
Vừa dập đầu, cậu ta vừa cất giọng run rẩy: “Xin ông hãy tha cho chúng tôi.”