Đạo sĩ khẽ nheo mắt nhìn anh ta, lập tức hiểu ra ý đồ của Chu Ngọc, nhưng chưa kịp ngăn cản.
Một luồng sức mạnh khổng lồ bất ngờ bùng lên từ trong cơ thể Chu Ngọc, nhanh chóng lan tỏa ra xung quanh.
Đạo sĩ không kịp tránh, bị sức mạnh đó hất văng ra xa.
Cơn gió mạnh cuốn theo cát bụi, Chu Ngọc nhìn thấy tiểu viện do chính tay mình tạo ra bị xới tung lên.
Ngay cả gia chủ cũng bị đẩy văng, đập vào bức tường của tiểu viện khiến bức tường đổ sụp.
Đạo sĩ ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, căm hận nói: “Cậu dám tự phá nổ yêu đan của mình!”
Chu Ngọc lúc này càng thêm yếu ớt, anh ta khẽ nhắm mắt lại, trên gương mặt hiện lên một nụ cười bi thương: “Dù có tự nổ yêu đan, tôi cũng sẽ không giao nó cho ông!”
Gã đạo sĩ bị thái độ của anh ta chọc giận, lảo đảo đứng dậy: “Ban đầu tôi còn định để lại cho cậu một mạng, nhưng cậu dám làm thương tổn tôi, vậy thì tôi cũng không cần quan tâm đến tình đồng loại nữa.”
Vì đã tự nổ yêu đan, giờ Chu Ngọc đã quay lại hình dáng của một con hồ ly.
Chu Ngọc không phải là một con hồ ly hiếm có, anh ta chỉ là một con hồ ly trắng bình thường, vì cơ duyên xảo hợp mà được thần tiên khai hóa.
Nhưng anh ta có thiên phú kém cỏi, tu luyện cả ngàn năm mới chỉ đạt đến cảnh giới đại yêu, rồi một lần xuống núi, tất cả những công sức tu luyện ngàn năm ấy tan thành mây khói.
Anh không phải là một con hồ ly thông minh.
Đạo sĩ giơ móng vuốt siết chặt cổ Chu Ngọc:
“Nghe nói lông hồ ly trắng của các cậu rất ấm áp, dù sao cậu cũng không dùng được nữa, vậy thì đưa cho tôi đi.”
Như để chứng thực lời của ông ta, những lá bùa quấn quanh người Chu Ngọc lại bắt đầu động đậy, liên tục siết chặt.
Cùng với những âm thanh “rắc rắc” của xương cốt bị ép, là tiếng rêи ɾỉ đau đớn của Chu Ngọc.
Những lá bùa chậm rãi cắt qua lông của Chu Ngọc, rồi từ vết thương đó chui vào trong.
Những lá bùa như những lưỡi dao sắc bén, từ từ cắt qua lớp lông, cứ thế xẻ dọc.
Chu Ngọc đau đến mức không thể nói nên lời, chỉ có thể phát ra những tiếng rêи ɾỉ của một con hồ ly.
Tạ Lan đứng nhìn cảnh tượng này, những lá bùa trong tay cậu xoay vòng trên đầu ngón tay, nhiều lá bùa đã bay ra nhưng vì không tìm được mục tiêu nên đều quay lại vô ích.
Thanh Thanh đã khóc đến không còn hình dạng, nếu không có Tạ Lan giữ lại, cô bé đã xông lên rồi.
Linh mục và bà Vương cũng nhắm mắt không dám nhìn tiếp.
Không biết đã qua bao lâu, lớp lông trắng của Chu Ngọc đã bị lột ra.
Đạo sĩ cầm lớp lông trên tay, tùy ý chơi đùa, rồi vô lương tâm đá mạnh vào khối thịt bầy nhầy trên mặt đất.
Chu Ngọc gần như đã hết thở, anh ta như đã chết.
Anh ta không thể quay lại rừng núi, nhưng anh ta có thể đi đến một thế giới khác để tìm chủ nhân.
Khi đó, có thể chủ nhân sẽ ghét anh ngu ngốc, nhưng cũng không sao, anh vốn dĩ là một con hồ ly không có tài năng, ngu ngốc một chút cũng là điều bình thường.
Khi anh ta chuẩn bị nhắm mắt lại, một loạt tiếng gọi đầy bi thương bỗng vang lên trong tai hắn.
Chu Ngọc cố gắng mở mắt.
Anh ta nhìn thấy một thiếu niên luôn không hợp với mình, không muốn gọi mình là ca ca, giờ lại khóc lóc quỳ xuống trước mặt.
Và gã đạo sĩ đứng sau lưng thiếu niên, phát ra những tiếng cười sắc nhọn.
Chu Ngọc muốn bảo thiếu niên rời đi, nhưng giờ anh đã biến thành hồ ly, không thể nói lời của con người, miệng chỉ phát ra những tiếng rêи ɾỉ ư ử đau đớn.
Trương Hà thấy anh ta như vậy thì đau đớn vô cùng, nước mắt không ngừng rơi.
Cậu ta muốn đưa tay đυ.ng vào con hồ ly, nhưng lại sợ mình vụng về sẽ làm nó đau thêm.
Nhưng cậu không thể cứ đứng nhìn Chu Ngọc nằm đó, A Ngọc là người yêu thích sự sạch sẽ nhất, anh ta chắc chắn không muốn những bụi bẩn làm bẩn cơ thể mình.
Cậu ta vội vàng cởϊ áσ, dùng chiếc áo trong bằng vải bông mềm mại quấn quanh cơ thể con hồ ly, rồi cậu run rẩy, đôi tay khẽ ôm Chu Ngọc vào lòng.
Con hồ ly giờ không còn lông, chỉ còn là một đống thịt máu, rất nhanh tấm vải trắng đã bị thấm đẫm máu.
Con hồ ly đã không chịu nổi cơn đau, nó tiếp tục rêи ɾỉ.
Trương Hà không dám ôm quá chặt, nhẹ nhàng ôm con hồ ly vào lòng.
Lúc này, cậu ta đã không dám khóc nữa, vì cậu nhận ra nước mắt của mình rơi xuống người A Ngọc chỉ khiến anh càng thêm đau.
“A Ngọc, chịu đựng một chút, tôi sẽ đưa anh đi tìm bác sĩ, sẽ không sao đâu.” Cậu ta vừa nói vừa định đứng lên.
Nhưng con hồ ly trong tay lại cố gắng nắm lấy áo của cậu.
Cậu nghĩ con hồ ly còn điều gì muốn nói, cúi xuống nhìn vào mặt nó.
Con hồ ly không thể phát ra tiếng người, nó chỉ có thể đưa lưỡi liếʍ nhẹ lên mặt thiếu niên.
Đừng khóc nữa, tôi chỉ là một con hồ ly thôi, một con hồ ly không ai muốn.
Cậu cũng đi đi, tên yêu quái kia có thể sẽ làm hại cậu đấy.
Con hồ ly cuối cùng cũng không còn chịu đựng nổi nữa, móng vuốt của nó đặt lên tay thiếu niên, và đôi mắt vĩnh viễn khép lại.