Tạ Lan thu hồi ánh mắt, trả lời: “Có thể là do yêu đan của hồ ly tự bạo còn sót lại trong cơ thể, Trương Hà ăn vào và tạm thời có được yêu lực của hồ ly.”
Cậu vừa nói vừa thử thăm dò khẽ kéo sợi tơ hồng trên cổ tay, và sợi tơ hồng trên cổ tay đối phương cũng động đậy.
Tạ Lan híp mắt lại, không lộ vẻ gì, chỉ nhẹ nhàng đặt ngón tay lên tờ bùa, đồng thời làm như lơ đãng hỏi: “Sao các người lại đến đây?”
Vẫn là Triệu Trì trả lời: “Chúng tôi đến cùng với cậu ta, các cậu mới đi không lâu, thời gian trong từ đường bỗng nhảy đến ba ngày sau, người trong nhà họ Trương đã thả cậu ta ra, cậu ta vừa được tự do là chạy thẳng đến đây, nên chúng tôi đi theo sau.”
“Các người vừa đến à?”
“Cậu ta chạy quá nhanh, chúng tôi bị lạc mất, cho đến khi tôi nhìn thấy con quạ kia.” Triệu Trì chỉ lên con quạ trên cây: “Lúc đó mới xác định được vị trí của các cậu. Vốn dự tính sẽ trường tường vào, nhưng không ngờ vừa chạm tay vào tường đã bị hút vào trong.”
Nghe hắn nói vậy, Tạ Lan cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng tay vẫn không buông lá bùa trong tay.
Cảm giác của cậu không phải là sai lầm, hai người này có chút không ổn.
Đặc biệt là chú Triệu, thay vì biểu hiện oán hận đau thương như trước, giờ lại tỏ ra vui mừng. Nhưng Tạ Lan cảm thấy, so với nụ cười gượng gạo này, chi bằng đừng cười còn hơn.
Hơn nữa, trong không gian này, bầu không khí hiện tại không thể cười nổi mới là điều bình thường.
Tạ Lan giả vờ như không để ý đến sự khác thường của họ. Dù sao, dù họ có vấn đề, bây giờ cũng không thể vạch trần ngay được.
Câu chuyện của hồ ly đã gần đến hồi kết, hai quỷ hồn vẫn chưa lộ diện, có thể chúng đang ẩn nấp ở đâu đó và quan sát họ.
Tạ Lan không biết mục đích của hai con quỷ đó là gì, nhưng đã tốn công sức nhiều như vậy, chắc chắn không thể dễ dàng để bọn họ rời đi.
Khi họ đang nói chuyện, một trận chiến mới lại bùng nổ trong tiểu viện, chỉ có điều lần này, vai trò của hai bên đã thay đổi.
Trương Hà, dù chỉ có một phần sức mạnh từ yêu đan của hồ ly nhưng nhờ vào lòng hận thù, cậu ta đã bùng nổ một sức mạnh khổng lồ, chiếm thế thượng phong.
Ngược lại, gã đạo sĩ không phải người cũng không phải yêu kia với những chiêu thức quái dị của mình, giờ đây lại trở thành con cá bị gϊếŧ mổ theo ý của cậu ta.
“Cậu ta không trụ được lâu.”
“Ai?” Linh mục hỏi.
“Trương Hà.” Triệu Trì nhìn vào cảnh tượng trong sân, bình thản nói.
Linh mục nghe thấy cái tên Trương Hà một lúc mới phản ứng kịp, rồi khuôn mặt lộ rõ vẻ không thể tin được: “Không thể nào, nhìn cậu ta lợi hại thế kia, tên yêu đạo kia đâu phải đối thủ.”
Triệu Trì không giải thích thêm, linh mục cảm thấy một sự sợ hãi mơ hồ đối với hắn nên không dám hỏi thêm nữa.
Còn Tạ Lan thì trả lời thắc mắc của linh mục: “Trương Hà thật sự không trụ được lâu nữa, yêu đan của hồ ly đúng là mạnh, nhưng Trương Hà không phải yêu quái, cậu ta không thể kiểm soát được yêu đan, ngược lại sẽ bị phản phệ.”
Cậu tiếp tục: “Còn gã yêu đạo, từ cách gã thuần thục lấy yêu đan của yêu quái mà xem, chắc chắn gã là một kẻ phạm tội quen tay, kẻ như vậy nhất định còn có thứ gì đó để bảo vệ mạng sống mà chưa dùng đến.”
Linh mục hỏi: “Là thứ gì?”
Tạ Lan lắc đầu: “Không biết.”
Tạ Lan không còn chú ý đến họ nữa, ánh mắt cậu bị thu hút bởi những hành động vụиɠ ŧяộʍ của Thanh Thanh khi nhìn Triệu Trì.
Kể từ khi Triệu Trì xuất hiện, nỗi đau buồn và sợ hãi của Thanh Thanh đã thay đổi rõ rệt.
Nhưng nỗi sợ hãi lần này lại khác hẳn trước, nếu trước đây cô bé sợ phải đối mặt với sự thật, thì giờ đây cô cảm giác như đã nhìn thấy một người khiến cô vô cùng khϊếp sợ.
Trương Hà đã hoàn toàn chiếm thế thượng phong, sức mạnh bùng nổ từ cậu ta đã đánh trọng thương tên đạo sĩ.
Với những vết thương như vậy, dù trước đó gã có ăn trái tim của Chu Ngọc cũng không thể cứu vãn được.
Lần này, gã quả thực đã “ăn trộm gà còn mấy luôn nắm gạo”.
Ngay khi Trương Hà chuẩn bị trả thù cho Chu Ngọc thì bất ngờ, đối phương rút ra một chiếc vòng tay đen. Dù không thể biết được chất liệu, nhưng ngay cả khi cách xa một khoảng không gian, Tạ Lan vẫn nhận ra linh khí trong đó, chắc chắn không phải là vật tầm thường.
Chiếc vòng tay đỡ lấy cú đòn tấm co ông nghiên trong khi của Trương Hà và kích hoạt sức mạnh khổng lồ, lực lượng đó đánh trúng Trương Hà khiến cậu ta lùi lại vài bước, phun ra từng ngụm máu tươi.
Yêu đạo cười quái dị, máu cũng trào ra từ miệng gã.
Khi Trương Hà nghĩ rằng yêu đạo sẽ phản công lần nữa, sắc mặt của gã đột ngột biết đổi, gã cầm chiếc vòng tay vẽ một vòng tròn trên không trung, rồi nhảy vào trong vòng đó và chạy trốn!
Mọi người xung quanh rõ ràng không ngờ rằng gã lại bỏ chạy, không ai kịp phản ứng.
Cho đến khi linh mục hỏi một câu: “Vậy là kết thúc rồi sao?” Mọi người mới lấy lại tinh thần.
Rõ ràng không ai nghĩ đến kết cục như vậy, và cái kết này có thể chỉ được gọi là “kết mở”.
Câu chuyện kết thúc, nhưng số phận của Chu Ngọc và Trương Hà vẫn chưa có hồi kết.
Nếu nam quỷ và quỷ đồng kia chính là họ, thì lúc này, có lẽ chúng đang trốn ở đâu đó, âm thầm quan sát họ.
Tạ Lan muốn hỏi Triệu Trì suy nghĩ thế nào, liệu có nên ở lại hay là họ nên đi trước.
Nhưng cậu nhận thấy quanh thân Triệu Trì tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo, vẻ mặt lạnh nhạt trước đây cũng đã biến mất, thay vào đó là một sự tĩnh lặng đầy sát khí.
Thanh Thanh có giác quan nhạy bén hơn mọi người, cô bé lại lén nhìn Triệu Trì rồi lùi lại vài bước.
Nhưng chính lúc đó, ánh mắt của Triệu Trì đã bắt được cô.
Hắn nở một nụ cười nhẹ nhàng, có vẻ có thể xem như là một nụ cười ôn hòa.
Nhưng Thanh Thanh lại càng run rẩy dữ dội hơn.