Ai Mà Ngờ Được Đến Nguyệt Lão Cũng Phải Đi Bắt Quỷ Kia Chứ!

Chương 17: Triệu Trì

Thấy dây tơ hồng, sắc mặt Triệu Trì bỗng chốc thay đổi, trở nên cực kỳ khó coi.

Đứng cạnh hắn, linh mục không khỏi bước lùi về phía bên kia vài bước.

Người này cũng thật thất thường, vừa rồi còn trông vui vẻ, giờ đã âm u như trời giông bão rồi.

Tất nhiên, những lời này linh mục chỉ dám nghĩ trong đầu, không dám thốt ra.

Lúc này, anh ta cũng chú ý đến thứ trong tay Tạ Lan, liền tò mò hỏi: “Đây là gì thế?”

Vừa hỏi, linh mục vừa lấy một sợi dây từ tay Tạ Lan để quan sát kỹ hơn.

“Trông giống sợi dây nhỉ?” Tuy nhìn giống dây, nhưng vì đây là thứ do Tạ Lan mang ra, anh ta không tin nó chỉ là thứ tầm thường.

Nhưng anh ta đã nhanh chóng bị vả mặt.

Tạ Lan thản nhiên: “Ừ, chỉ là dây thôi.”

Linh mục và bà đồng: Hả?

Tạ Lan lấy lại sợi dây trong tay linh mục, dùng ngón tay khẽ xoay, tách nó ra thành hai sợi riêng biệt.

Sau đó, cậu tiếp tục tách từng sợi khác, làm cho chúng trở thành từng cặp đôi.

Xong xuôi, Tạ Lan lấy mỗi cặp một sợi, đưa cho từng người: linh mục, bà đồng Vương, chú Triệu...

À, cả Thanh Thanh đang nằm bất động nữa.

Tạ Lan cẩn thận buộc sợi dây đỏ lên cánh tay của Thanh Thanh.

Lúc buông tay, cậu bất ngờ phát hiện trên cánh tay cô có một lỗ hổng giống như bị thứ gì đó cào rách.

Trong lỗ hổng không có máu, chỉ thấy lớp thịt đỏ tươi bên trong, khẽ động đậy, tỏa ra một mùi hăng nhè nhẹ.

Tạ Lan cố nén cảm giác khó chịu, kéo tay áo Thanh Thanh xuống, che kín vết thương.

Linh mục đợi cậu làm xong, liền tò mò lại gần:

“Dây này có tác dụng gì vậy? Trông giống hệt dây tơ hồng ở miếu Nguyệt Lão ấy.”

Vừa nói, anh ta vừa bật khích như thể nghĩ đến điều gì kỳ quặc.

Nhưng anh ta chưa kịp cười hết câu đã thấy ánh mắt lạnh băng của Triệu Trì lia đến.

Ánh mắt đó như đang cảnh cáo: Đừng có mà nghĩ bậy bạ!

Linh mục lập tức rụt cổ, vội nén nụ cười, chỉnh lại vẻ mặt nghiêm túc.

Tạ Lan không để ý đến những gì xảy ra giữa hai người, vừa buộc dây đỏ lên cổ tay mình vừa trả lời: “Anh đoán đúng rồi đấy, đây chính là dây tơ hồng ở miếu Nguyệt Lão. Cho nên đừng buộc chặt quá, không thì tháo ra rất phiền phức.”

Nói xong, cậu nở một nụ cười kỳ lạ, nụ cười đó khiến linh mục lạnh sống lưng.

Nhưng đồng thời, anh ta cũng nhận ra một điều đáng sợ: ngay cả khi cười quái dị như thế, Tạ Lan vẫn rất đẹp. Đẹp đến mức anh ta cảm thấy cậu giống như ánh trăng sáng trong lòng mình.

Linh mục: “…”

Không lẽ dây tơ hồng này đã có tác dụng rồi sao!?

Sắc mặt Triệu Trì lúc này đen kịt lại. Hắn nhìn chằm chằm vào cánh tay Tạ Lan với hàng loạt dây đỏ buộc thành từng lớp, rồi lại nhìn về phía những người khác với dây đỏ trên cổ tay.

Một ý nghĩ điên cuồng đột ngột lóe lên trong đầu hắn: Hắn muốn chặt hết tay của bọn họ đi.

Có lẽ cảm xúc của hắn bộc lộ quá rõ, đến mức không chỉ linh mục mà cả Triệu Ngọc Đường – người luôn đứng cạnh hắn – cũng không nhịn được mà lùi ra xa một chút.

Huống chi là Thanh Thanh, cô sợ đến mức trốn hẳn ra sau lưng Tạ Lan.

Tội nghiệp Thanh Thanh không biết rằng, cô càng trốn, ánh mắt của Triệu Trì nhìn cô càng thêm nguy hiểm.

Tạ Lan buộc xong những sợi dây đỏ trên tay, giải thích: “Gặp nguy hiểm thì kéo mạnh dây này, tôi sẽ lập tức đến chỗ mọi người.”

Nói xong, cậu đeo chiếc ba lô trống rỗng chéo qua ngực, kéo lấy cổ tay Thanh Thanh.

“Đi thôi, không đi ngay thì không kịp nữa.”

Dứt lời, cậu quay người bước về phía cửa.

Linh mục và bà đồng Vương thấy vậy liền vội vàng đi theo.

Những sợi dây tơ hồng trên cổ tay họ đều được buộc bằng nút sống, đầu dây thả lơ lửng trong không khí, nơi dây đi qua để lại một vệt sáng vàng nhạt mờ ảo.

Triệu Trì đứng trong căn phòng, dõi mắt theo bóng dáng họ dần khuất vào bóng tối, từng chút một tan biến.

Cảm giác này khiến hắn vừa bất lực vừa sợ hãi.

Không biết đã từ bao lâu trước, hắn cũng từng như vậy, bất lực nhìn một người rời đi mãi mãi, không bao giờ quay lại.

Hắn đứng bên cửa thật lâu, cho đến khi ánh sáng cuối cùng bị bóng tối hoàn toàn nuốt chửng.

Triệu Trì thu lại ánh mắt, không buồn nhìn người đứng bên cạnh, lạnh lùng nói:

“Muốn biết cái gì, hỏi đi.”

Nếu lúc này có người khác ở đây, chắc chắn sẽ vô cùng kinh ngạc trước thái độ của hắn.

Nhưng giờ đây, trong phòng chỉ có hai người họ cùng với những cơn gió lạnh lẽo không ngừng len lỏi.

Triệu Ngọc Đường lúc này không còn vẻ rụt rè như trước. Ông ta bình tĩnh nhìn người trước mặt, trong ánh mắt xen lẫn sự lưu luyến, vui mừng và nỗi sợ hãi sâu sắc.

Nhưng dù vậy, ông ta vẫn lấy hết can đảm hỏi:

“Nó đâu rồi?”

“Triệu Trì” không nhìn ông ta, hoặc có thể là không cần, hoặc là khinh thường. Hắn nghịch sợi dây tơ hồng trên cổ tay, ánh mắt đượm vẻ lưu luyến, đáp lại bằng một câu hỏi: “Nó? Nó mà ông nói là ai?”

Khí chất của người này đã hoàn toàn thay đổi, hắn lột bỏ lớp ngụy trang chỉ dành riêng khi đối mặt với Tạ Lan, để lộ con người thật đầy nguy hiểm.

Rõ ràng vẫn là gương mặt quen thuộc ấy, nhưng Triệu Ngọc Đường lại cảm thấy một nỗi kinh hoàng dâng lên từ sâu trong tâm trí, như muốn nhấn chìm ông ta.

Ông ta có cảm giác như một bàn tay vô hình đang siết chặt cổ họng mình, khiến hơi thở ngày càng nghẹn lại.

Khi ông ta gần như không thể chịu nổi nữa, bàn tay đó bất ngờ buông ra.

Triệu Ngọc Đường hai chân mềm nhũn, ngã phịch xuống đất, thở hổn hển từng hơi lớn.

Giọng ông ta khàn đặc, gằn lên từng chữ:

“Tiểu Trì đi đâu rồi? Có phải cậu đã gϊếŧ nó rồi không?”

“Gϊếŧ cậu ta?” “Triệu Trì” bật cười lạnh, như thể vừa nghe một câu chuyện nực cười. Hắn nhếch môi, hỏi ngược lại: “Cậu ta vốn dĩ đã là một kẻ chết rồi, còn cần tôi phải gϊếŧ sao?”