Ai Mà Ngờ Được Đến Nguyệt Lão Cũng Phải Đi Bắt Quỷ Kia Chứ!

Chương 18: Hồ ly

Bên ngoài tối đen như mực, trên con phố trống trải và lặng lẽ chỉ còn lại tiếng bước chân của họ xen lẫn với tiếng quạ kêu vang vọng.

Tạ Lan cầm chiếc đèn dầu lấy từ từ đường, đi trước dẫn đường, linh mục và bà đồng Vương dìu theo cô bé Thanh Thanh ở phía sau.

“Các người có nghe thấy âm thanh gì không?”

Đột nhiên, bà Vương phá vỡ sự im lặng bằng một câu hỏi, như thể vừa ấn nút tạm dừng.

“Âm thanh gì cơ?” Linh mục hạ giọng, hỏi lại.

Bà Vương lắc đầu, không trả lời nhưng sắc mặt trông nặng nề vô cùng.

Họ đứng đợi một lúc, khoảng mười phút sau, một nhóm người mặc áo đen cầm đuốc từ phía sau lặng lẽ tiến tới.

Trong ánh sáng bập bùng của ngọn lửa, khuôn mặt ai nấy đều hiện rõ vẻ căng thẳng.

Ánh mắt của Tạ Lan lập tức bị thu hút bởi người dẫn đầu.

Người đó dáng người gầy, đôi mắt hẹp dài, để bộ râu dài rậm, mặc bộ áo bào màu vàng trông giống một đạo sĩ. Nhưng trong ánh mắt ông ta lộ rõ sự hung ác và tàn nhẫn.

Đoàn người ngày một tiến lại gần, rồi lướt ngang qua họ mà không buồn để ý.

Hướng đi của nhóm người ấy, chính là nơi mà họ vừa chạy thoát khỏi.

Linh mục khẽ bước tới gần Tạ Lan, thấp giọng hỏi: “Chúng ta có đi tiếp không?”

Tạ Lan không hề do dự: “Đi.”

Sương mù trên phố mỗi lúc một dày đặc, ngay cả khi có đèn dầu, việc nhìn rõ đường đã khó, chưa kể đến việc phân biệt lối đi trong mê cung phức tạp này.

Tạ Lan đành nắm chặt tay Thanh Thanh, dẫn cô bé từng bước dò dẫm.

Quạ trên trời tụ lại ngày một đông, như điềm báo điều chẳng lành sắp xảy ra.

Đến khi họ tiến tới một con hẻm cụt, một loạt âm thanh va đập dữ dội bất ngờ vang lên.

Tạ Lan khựng bước, ngẩng đầu nhìn bức tường không mấy nổi bật phía trước.

Bức tường đá trông kiên cố, như một tấm chắn dày dặn ngăn cách.

Cậu thử đưa tay lên áp vào mặt tường, ai ngờ bàn tay lại xuyên qua một cách dễ dàng.

“Nơi này có thể đi qua được.”

Cậu không đoán sai, bức tường trước mắt chỉ là ảo ảnh, thực tế, nơi đây đã mục nát và bị thời gian vùi lấp từ lâu, những gì họ thấy chỉ là những gì còn sót lại trong một thế giới mộng ảo.

Quạ trên cao càng tụ lại đông hơn, tiếng kêu khàn đặc càng thêm rùng rợn.

Bên trong bức tường là một căn nhà, phát ra ánh sáng đỏ kỳ dị, trông như một con quái vật đang há cái miệng lớn, chờ đợi con mồi tự bước vào.

“Tôi sẽ vào xem thử, còn các người thì sao?”

Nơi này nguy hiểm rình rập, đi hay ở lại là lựa chọn của từng người, cậu không thể thay họ quyết định.

“Vào thôi, đã đến mức này rồi.” Bà đồng Vương trả lời ngay.

Linh mục cũng vội vã góp lời: “Tôi cũng đi. Dù có chết, chết cùng các người vẫn hơn là chết một mình cô độc.”

Tạ Lan liếc linh mục một cái, bất lực nói: “Nếu muốn chết thì anh cứ đi một mình, tôi còn trẻ, chưa đến mức phải nghĩ quẩn.”

“Đúng thế, tôi còn phải sống để nuôi dạy cháu tôi thành tài. Tôi cũng không định chết đâu, không rảnh mà đi cùng anh.”

Lời nói đùa khiến không khí thẳng sợ hãi ngay lập tức dịu bớt, ai nấy đều cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Thế nhưng, ngay khi họ chuẩn bị bước vào, Thanh Thanh vốn nãy giờ im lặng bỗng vùng vẫy dữ dội.

Thanh Thanh vừa giãy giụa, vừa khóc lóc gào lên rằng không muốn vào bên trong.

Tạ Lan không còn cách nào khác, cậu không thể để cô bé ở lại một mình, đành phải dùng bùa chú phong ấn Thanh Thanh thêm lần nữa.

Vẫn như trước, cậu đi đầu, đưa tay chạm vào bức tường, tay cậu ngay lập tức xuyên qua.

Không chút do dự, Tạ Lan nắm tay Thanh Thanh, dẫn cô bé bước qua bức tường.

Chỉ trong chớp mắt, họ đã đến phía bên kia tường.

Trước mắt là một góc tiểu viện, nơi có một cái cây khô cằn trơ trụi.

Bất chợt, như nghĩ đến điều gì, Tạ Lan ngẩng đầu nhìn lên ngọn cây, đôi mắt cậu chạm ngay ánh mắt nhỏ xíu của một con quạ đang rình mò họ.

Bị phát hiện, con quạ tỏ ra lúng túng, vội quay ánh mắt đi hướng khác.

Tạ Lan không để tâm đến con quạ, tiếp tục quan sát xung quanh.

Tiểu viện trông còn khá mới, trang trí bằng vải đỏ, đèn l*иg đỏ, và dán cả câu đối đỏ thắm. Rõ ràng, nơi đây từng được chuẩn bị cho một đám cưới.

Nhưng giờ mọi thứ đã bị phá hủy hoàn toàn, quanh sân dán kín những lá bùa, tầng tầng lớp lớp.

Những ký tự trên bùa, màu vàng đen, giờ đây như sống dậy, liên tục xoay tròn, cố gắng tiến lại gần Chu Ngọc nhưng lại bị đẩy bật ra.

Sức mạnh của lá bùa quá lớn khiến toàn thân Chu Ngọc đầy những vết thương, áo trắng trên người anh ta đã nhuộm đỏ bởi máu.

Giọng Thanh Thanh vang lên, nghẹn ngào gọi: “A Ngọc ca ca!”

Tạ Lan nhíu mày, hỏi cô bé:

“Em gọi anh ta là ca ca? Vậy em với anh ta có quan hệ gì?”

Thanh Thanh vẫn nhìn Chu Ngọc, nước mắt không ngừng tuôn, nhưng từ trong khóe mắt, dòng khí đen chảy ra từng luồng.

Một lúc lâu sau, cô mới nức nở nói:

“A Ngọc ca ca là người Văn ca thích, A Ngọc ca ca từng bảo, khi họ thành thân sẽ mời em uống rượu mừng.”

Người Văn ca thích... Tạ Lan nhớ lại tình huống trong từ đường. Khi ấy, gia chủ họ Trương rõ ràng ám chỉ rằng Văn ca đã đồng ý việc gϊếŧ hồ ly.

Chẳng lẽ là mối tình giữa người và yêu đã chạm vào lợi ích gia tộc? Hay kẻ thư sinh bạc bẽo phụ lòng? Hoặc có lẽ, tình nhân bị luân lý phong kiến tàn nhẫn chia lìa?